Chương trước
Chương sau
Sau một tuần, Lâm Lẫm đã có thể hoạt động nhẹ, nếu không cần giả vờ ngốc, sẽ không thể cái gì cũng dựa vào Tê được nữa, Lâm Lẫm bắt đầu giúp đỡ Khánh Âm, làm vài việc trong sinh hoạt thường ngày, nhưng trong lòng Lâm Lẫm vẫn luôn luôn lo lắng.
Mà Tê đang chờ hắn đưa ra một câu trả lời thuyết phục.
Ít nhất cũng phải bốn đến sáu tháng nữa phi thuyền mới có thể quay lại, sau khi Lâm Lẫm suy nghĩ thật lâu, liền đối với Tê nói, “Trước khi phi thuyền quay về, ngươi không thể chạm vào ta, hơn nữa, ta cùng với ngươi có mối quan hệ bình đẳng, ta không phải thứ phụ thuộc vào ngươi! Nếu ngươi có thể làm được, ta có lẽ sẽ đáp ứng, nếu ngươi không làm được, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.”
Tâm ý của Tê, là một gánh nặng rất lớn đối với Lâm Lẫm, tính ra bọn họ đã ở chung với nhau được một năm, bỏ qua thời gian đầu thì Tê thật sự tốt lắm, tuy rằng lãnh đạm nhưng cũng không thiếu chăm sóc. Nếu họ gặp nhau theo một cách khác, vậy những suy nghĩ của chính mình có lẽ sẽ rất khác đi.
Trước mắt, Lâm Lẫm thầm nghĩ kéo dài thời gian, Tê vừa thay đổi sắc mặt, Lâm Lẫm liền giành nói, “Trừ phi ngươi có thể luôn theo dõi ta, ta tuy rằng bởi vì vi mạch mà không thể tự sát, nhưng ta chỉ cần ra khỏi bộ lạc……”
Tại nơi rừng cây rậm rạp, trải đầy nguy hiểm thế này, muốn sống thì khó chứ muốn chết thì rất dễ dàng.
“Ngươi!” Tê chỉ vào Lâm Lẫm, một lúc sau đành buông cánh tay xuống, “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Đây là lần đầu tiên có người đàm điều kiện với Tê, hơn nữa còn lấy thân để đánh đổi, nhưng Tê lại cảm thấy được rất đáng giá.
Hồng vì sự thay đổi của trứng mà từng cùng Tê thảo luận qua, nhưng Hồng không còn cách chọn lựa nào khác.
Những người trong tộc của họ tính cách gần giống nhau, không ai nguyện ý nằm dưới, hơn nữa giống như trước kia hậu đại sau khi được sinh ra luôn cần tế phẩm để nuôi nấng, dù cho lấy tù binh đến làm vật hy sinh, nhưng sẽ đến một ngày dùng hết, nếu dùng phi thuyền thường xuyên ra ngoài cướp bóc, sẽ bại lộ chính mình quá sớm, đưa tới cuộc tấn công của quân đội Trái đất…… Đây là điều cực kỳ bất lợi.
Mà con người sinh ra đứa nhỏ, tuy rằng thời gian dài, nhưng trước mắt đấy là vật chứa thích hợp nhất, Hồng đành bất đắc dĩ chấp nhận.
Vào một ngày, Lâm Lẫm vừa mới phơi xong đám dược liệu, chợt nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài.
Lâm Lẫm đi ra cửa, hướng chỗ phát ra tiếng động nhìn, liền thấy một thanh niên quần áo tả tơi hướng hắn vọt tới, Lâm Lẫm tránh không kịp liền bị hắn hất ngã trên mặt đất.
“Là ngươi!” Người thanh niên kia cũng ngã xuống đất. Nhìn gần, Lâm Lẫm thấy rõ mặt người đó, là người thanh niên trẻ tuổi đã dụ hắn mở khóa trên phi thuyền.
Thanh niên chật vật đứng lên, đang muốn chạy trốn, lại bị một người bên Tê nắm gáy nhấc lên.
Tê cùng Hồng thong dong bước tới, “Làm sao vậy?” “Xảy ra chuyện gì?” Hai người gần như hỏi cùng một lúc.
Thấy Lâm Lẫm vẫn ngồi dưới đất, Tê bước lên kéo hắn dậy, dù Lâm Lẫm nghĩ muốn đẩy ra, nhưng vẫn không thắng nổi sức của Tê, cuối cùng lại bị Tê ôm vào trong ngực. Lâm Lẫm đang muốn lấy giao ước để yêu cầu Tê buông ra, lại bị tiếng thét chói tai của người thanh niên cắt đứt……
“Không cần! Ta không cần!” Hai chân run run, tiếng thét khiến Lâm Lẫm muốn ngã xuống……
“Các ngươi đang làm cái gì?”
Tê bình tĩnh nói, “Phân phối con mồi thôi.”
Lâm Lẫm ngơ người, Tê muốn kéo hắn đi…… Lúc này, người thanh niên kia cũng không biết bằng cách nào mà thoát khỏi người đang tóm mình, bổ nhào vào người Lâm Lẫm, động tác cực nhanh, ngay cả Tê cũng tại thời điểm hắn đụng vào Lâm Lẫm mới tóm được cổ hắn.
“Đừng!” Lâm Lẫm kêu lên. Thanh niên bị Tê bóp cổ mặt xanh lét.
“Ngươi mau thả hắn ra, hắn sắp chết!” Lâm Lẫm tóm chặt cánh tay Tê.
“Khụ khụ…… cứu cứu ta…… cứu ta……” Người thanh niên vừa được Tê thả ra, liền hướng Lâm Lẫm nói ra lời cầu cứu một cách khó khăn. Bởi vì cảm thấy được thân phận của Lâm Lẫm, cho nên mới liều mạng tóm lấy hắn.
Tê đứng che trước người Lâm Lẫm, “Cút ngay!” Nếu không phải vì ngại tên này cũng là con người như Lâm Lẫm, y đã sớm đá bay hắn rồi.
“Ta……” Lâm Lẫm cúi đầu……
“Cứu ta……” Người thanh niên nức nở, “Ta không muốn bị ăn……”
“Ăn?” Lâm Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nổi mà nhìn Tê.
Tê nhìn Lâm Lẫm, “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, ai muốn ăn bọn họ, nơi này đồ ăn thừa thãi, chẳng qua là dùng bọn họ để đẻ trứng thôi.” Tê khoát tay, nghĩ đến cách nói luôn dùng chữ con mồi của bọn hắn, cùng hình thức giam cầm, khiến bọn họ nghĩ đến việc mình bị bắt để ăn thịt.
Nghe được việc sẽ không bị ăn, người thanh niên liền thở dài an tâm, sau đó lại nghe đến đẻ trứng, toàn thân bắt đầu run lên.
Lâm Lẫm biết chính mình không giúp được gì cho hắn, nhẹ giọng nói, “Cố gắng sống tốt đi……” Thật xin lỗi, là ta dẫn bọn họ tới, nhưng ta không thể làm cho bọn họ lại rời đi nơi này được, Lâm Lẫm nhắm mắt lại không muốn nghĩ nữa, không nhìn tới, cho đến khi người thanh niên lại bị lôi đi.
Trải qua một tháng được Khánh Âm chăm sóc, thân thể Lâm Lẫm khôi phục lại khá tốt.
“Ôm…..” Bảo bảo đã cao gần một thước, nghiêng ngả ôm lấy đùi Lâm Lẫm, biểu hiện ra những đặc trưng khác xa với loài người. Tuy rằng tốc độ phát triển không được như Tê, nhưng đã vượt qua nhân loại, thính giác nhạy bén, sức ăn cũng mạnh, hiện tại đã có thể ăn thịt.
Lâm Lẫm cả kinh, hắn vừa mới bước vào cửa đã bị một thứ mềm nhũn dán sát vào, suýt nữa tung chân đá đi. Lâm Lẫm nghiêm mặt, “Nói bao nhiêu lần rồi, không được trốn ở sau cửa, thấy người là nhào ra như thế!”
Bảo bảo sợ hãi lui về phía sau, nhanh chóng đi đến chỗ cái ghế nhỏ ngồi xuống, ngậm ngón tay nhìn Lâm Lẫm.
Lâm Lẫm bóp trán, đối với cái trò giả vờ ngoan ngoãn giả vờ bị oan này hắn thật không biết phải làm sao bây giờ. Đột nhiên một suy nghĩ xẹt qua tâm trí hắn, Tê lúc ấy đối với việc hắn giả ngu cũng mang tâm trạng này hay sao? Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, có đôi khi tức muốn chết, cũng không gây ra thương tích gì cho hắn.
Khi đó, hắn thường xuyên làm ra những hành động ấu trĩ khiến Tê bực không muốn nói, còn có thể bị y đánh đòn, nghĩ đến đó, trên mặt Lâm Lẫm hết hồng lại đen, nhưng dù sao cuối cùng, Tê vẫn ôm chính mình khi đó đang khóc mà vụng về an ủi.
Nếu, nếu, Tê không phải ham muốn những người ở quê hương của mình……
Tê vẩy vẩy tay còn dính bọt nước, từ cửa đi vào. “Hôm nay tìm được trứng của tứ dực long!” Y cầm lấy khăn mặt lau tay.
“Oa!” Bảo bảo kinh ngạc kêu lên, giật nhẹ quần Lâm Lẫm, “Ăn……” Bảo bảo đối với Tê vẫn có chút sợ hãi, liền đổi mục tiêu làm nũng~
Tứ dực long là động vật có cánh ăn thịt ở hành tinh này, có hai đôi cánh một lớn một nhỏ, trứng của chúng khi mới sinh ra lớn bằng bàn tay, lúc này có vị ngon nhất, nướng chín sau đó bóc vỏ ăn, rất ngon và mềm. Nhưng tứ dực long sống trên vách đá thành đàn, chỉ có thừa dịp chúng đi kiếm ăn mới có cơ hội tiếp cận, nhưng cho dù là vậy, cũng vẫn phải vượt qua những con ở lại bảo vệ tổ.
Lâm Lẫm cúi người ngồi xuống cạnh bảo bảo, mang giày cho bé, nơi này không có quần áo trẻ con, phải dùng quần áo của người lớn đã sửa lại, bảo bảo tập đi không thể thiếu giày, Lâm Lẫm liền dùng vải dầy làm thành một đôi giày nhỏ cho bé, nhưng Lâm Lẫm cũng chỉ là tay mơ, làm ra hơi to, đành phải xâu hai cái lỗ ở phía trên, dùng dây thắt chặt vào.
Bàn tay mềm mềm chạm vào tóc Lâm Lẫm, bảo bảo túm lấy tóc đen của Lâm Lẫm nghịch ngợm.
Lâm Lẫm hít sâu, bắt lấy tay bảo bảo…… Chạm vào ngón tay vừa rồi sượt qua má mình, trên tay có một vết máu nhạt, nhìn lại bàn tay nhỏ bé, những móng tay vốn tròn trịa nay lại trở nên sắc nhọn.
“Nha!” Bảo bảo thấy Lâm Lẫm chảy máu, hoảng sợ lấy cánh tay nhỏ chạm vào.
“Không có việc gì!” Hôn tay bé, Lâm Lẫm trong lòng ngổn ngang cảm xúc, vừa hy vọng bảo bảo không cần giống Tê, lại mong đợi bé có khả năng tự bảo vệ mình, chính là bé mỗi ngày một lớn, đúng là càng ngày càng giống Tê.
Tê thay quần áo xong, đi đến trước mặt Lâm Lẫm, “Làm sao vậy?” Nói xong liền nâng cằm Lâm Lẫm lên.
Lâm Lẫm nghiêng đầu, đứng lên, “Không có gì!”
Tê đem một cái hộp nhỏ ném lên giường, “Cầm……”
Đó là dược Tê thường dùng, Lâm Lẫm do dự một chút, vẫn là cầm cái hộp cất vào người. Sự chăm sóc ân cần trong từng chi tiết, Tê làm rất tự nhiên, Lâm Lẫm lúc đầu không quen, hiện tại không còn chống đối nữa mà đã có thể tiếp nhận.
Có lẽ khả năng thích ứng của Lâm Lẫm không tệ, lại có lẽ là bản thân hắn đối với vật chất yêu cầu không cao, bỏ qua sự hào nhoáng ở quê hương, kỳ thật, cuộc sống nguyên thủy như vậy, Lâm Lẫm là thật thích……
Bóng tối sắp bao phủ khắp mặt đất, bộ lạc liền đốt lửa, ngoại trừ sáu người trên phi thuyền, Tê và Hồng, còn có Khánh Âm, còn lại mười một người, mỗi người đều có một tù binh kèm theo, mỗi tù binh này đều là vật sở hữu của những người đang ngồi bên cạnh đống lửa.
Trong nhóm của Tê cũng có năm tù binh, trong đó Lâm Lẫm nhận ra người thanh niên kia, sắc mặt hắn không tốt lắm, ngồi chéo bên cạnh hắn là một thanh niên có cặp mắt phượng tay ôm eo hắn, động tác tràn ngập sự độc chiếm dục, phô trương bản thân là chủ nhân của hắn……
Lâm Lẫm thu hồi ánh mắt, bắt đầu nướng hai quả trứng, trong phòng còn ba quả, có thể để dành mai ăn tiếp.
Khánh Âm thấy những người khác đều ngồi theo cặp, vẫn thản nhiên ngồi cắt thịt, xếp lên giá, cho thêm củi……
Hồng tuy đã chấp nhận chuyện hỗn huyết giữa con người và bọn họ, nhưng hắn tựa hồ vẫn không có ý định tiếp nhận con người, cho nên vẫn độc thân.
“Tê đại nhân, ngài có muốn chọn thêm một nhân loại hay không……” Một người mở lời. Lâm Lẫm không biết tên, nhưng thường xuyên thấy hắn đi cạnh Tê.
Lâm Lẫm tay chợt dừng lại, đây là……
“Không cần!” Tê cự tuyệt.
“Những tù binh sớm đã được chia đều, cũng không ai nói gì nếu ngài chọn thêm một người nữa.”
Tê phất tay, “Không cần, ta không cần.”
Lâm Lẫm rũ mắt nhìn xuống, “Tại sao không cần?”
“Ngươi muốn ta chạm vào người khác?” Tê trầm giọng hỏi.
Lâm Lẫm trả lời mà không nhìn vào mặt Tê, “Có lẽ như vậy tốt hơn……” Nói xong liền có cảm giác mất mát, giống như có một thứ trong tay mình, tay rằng không thích lắm, nhưng dù sao nó vẫn là của mình, nhưng sau khi rời khỏi đây, nó lại thuộc về người khác!
Tê vung tay lên, Lâm Lẫm theo phản xạ nhắm mắt lại chờ cơn đau ập đến, nhưng chỉ có một trận gió phả vào mặt, Tê dừng lại động tác, “Vậy như ngươi mong muốn!”
Lâm Lẫm ngơ ngác chạm vào mặt mình, dần dần trầm mặc.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Tê, xung quanh yên lặng, chỉ có bảo bảo đang chọc chọc Lâm Lẫm, bé muốn ăn trứng. Lâm Lẫm lấy quả trứng còn đang nóng xuống, chờ cho nguội bớt mới bóc vỏ, phía dưới kê thêm lá cây cách nhiệt, đưa cho bé thìa để xúc ăn……
Ăn xong cơm chiều, Lâm Lẫm ôm bảo bảo về nhà gỗ, bởi vì bảo bảo lớn quá nhanh, giường dành cho trẻ sơ sinh đã sớm phải bỏ đi, vì thế Tê ở trong phòng làm cho bé một cái giường gỗ.
Tê đã nói là làm, ngay lúc đó liền đi chọn một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi.
Sau khi tắm rửa, Tê đưa hắn vào trong phòng, vẻ ngoài không quá xuất sắc, nhưng rất nhã nhặn, đậm chất dân trí thức, bị giam giữ lâu như vậy, hắn có chút nao núng đứng ở một bên, giống như cam chịu, ánh mắt nhìm chằm chằm xuống đất.
“Tên là gì?” Tê hỏi.
“Tề Nho……” Hắn nhỏ giọng nói.
“Đây là Lâm Lẫm.” Tê chỉ vào Lâm Lẫm.
“Lâm Lẫm đối với hắn nói “Xin chào”, Tề Nho cũng nhẹ nhàng đáp lại “Xin chào”.
Tuy là Lâm Lẫm nói Tê đi tìm người khác, theo lý thuyết hắn phải thật cao hứng, nhưng sau khi thấy người kia, tâm tình của hắn trở nên thật phức tạp, ôm lấy bảo bảo, “Ta mang nó ra ngoài chơi……”
Lâm Lẫm không yên lòng ngồi xuống đất, bảo bảo vui vẻ tự nghịch bùn, Phỉ Thúy cùng bé đắp đống cát, Lâm Lẫm sẽ không cần dỗ bé. Lâm Lẫm ghé mắt nhìn, nhất thời ngẩn người, cửa sổ bị kéo xuống, không khỏi cười khổ……
Chơi được một lát, bảo bảo liền chán, muốn về đi ngủ, Lâm Lẫm cảm thấy không tốt lắm, liền ôm vào ngực để bé ngủ, nhưng bảo bảo lại đòi quay về nhà gỗ, Lâm Lẫm tức giận, liền mắng vài câu, lời vừa ra khỏi miệng, hắn đã vội hối hận, bảo bảo đã vừa khóc vừa chạy về nhà, Lâm Lẫm vội vàng đuổi theo……
Cánh cửa bị bảo bảo đẩy ra……
Tê đang đặt Tề Nho ở dưới người, tuy rằng quần áo y còn nguyên, nhưng vạt áo trước của Tề Nho đã mở rộng, vạt áo sau cũng bị vén tới eo…… Lâm Lẫm che mắt bảo bảo, chính mình cũng không muốn nhìn, đứng lui về một bên nói, “Quấy rầy……”
Tê từ trên người Tề Nho đứng lên, chỉnh lại tóc, “Không hứng thú……”
Lâm Lẫm giọng khô khốc, “Ta không cố ý……” Giải thích cái gì chứ, là bảo bảo chạy vào, đâu liên quan đến hắn.
Đến lúc ăn cơm, Tề Nho đương nhiên ngồi ở một bên Tê, khi Tê đưa đồ ăn cho hắn, Tề Nho đã lâu chưa được ăn đồ ăn còn nóng sốt liền cười với Tê, Lâm Lẫm không tự chủ được liền nhìn sang chỗ khác.
Việc Tề Nho ở đây là do chính mình yêu cầu, chính là, Tê lại có thể hoàn toàn đồng ý, còn nói cái gì mà “Vợ chồng”, Khánh Âm còn nói cái gì mà “Thích”, buồn cười là chính mình cư nhiên cũng tin là thật, như vậy xem ra, nghĩ đến việc Tê có tình cảm với mình mới là ngu ngốc.
Trong lòng giống như có một hòn đá đè nặng, thở ra một hơi, Lâm Lẫm thốt lên, “Ngày mai, ta cùng các ngươi đi săn thú.”
“Cái gì?” Tê đang cắt thịt liền dừng lại.
“Ta cũng không phải phế nhân, chính mình có thể tự lo được cho bản thân.” Lâm Lẫm không phát hiện lời nói của mình đã đả kích một người ở đây, cũng không nghĩ sâu xa về việc như thế nào có thể săn thú ở hành tinh nguyên thủy, ở bên ngoài là thế giới mà ngay cả Tê cùng Hồng đều đã từng bị thương……
Tê tiếp tục việc trong tay, sau khi đưa cho Tề Nho một miếng thịt mềm, “Vậy đi thôi.” Nét cười nhạt được gợi lên từ khóe miệng.
Lâm Lẫm cảm thấy được nụ cười của Tê là chế giễu hắn, không khỏi tức giận.
Buổi tối, Tề Nho đương nhiên ở cùng một chỗ với Tê, Lâm Lẫm lấy gối đầu của mình, cùng bảo bảo ngủ trên một giường, vốn Lâm Lẫm muốn ngủ ở phòng chữa bệnh của Khánh Âm, nhưng Tê lại không đồng ý.
Lâm Lẫm ôm lấy bảo bảo, nhìn Tê cùng Tề Nho ở phía đối diện.
Lúc đầu ở trên giường, Tề Nho hoàn toàn cứng nhắc, nhưng Tê dường như cũng không tính toán làm cái gì, còn hơn nhà gỗ dơ bẩn lúc trước, nơi này đã coi như thiên đường, rất nhanh Tề Nho liền thiếp đi.
Lâm Lẫm mất ngủ, nhưng hắn không dám xoay người, sợ người nào đó nghe được, về phần nguyên nhân hắn không muốn suy nghĩ nhưng lại không nhịn được suy nghĩ, cuối cùng đành tự an ủi chính mình, có thể là đã ở cùng hắn trong một thời gian quá dài, liền thành thói quen……
Sáng sớm, Tê nhìn sắc mặt của Lâm Lẫm nói, “Không khỏe thì đừng có cố quá!”
Lâm Lẫm ngang bướng nói, “Ta tốt lắm!” Cũng quả thật là không có gì, chính là một đêm không ngủ, cộng thêm với cơ thể có điểm đau mà thôi. ︵Hắn duy trì một tư thế nằm trong cả đêm! ︶
Khi Tê đưa Tề Nho ra hoàn toàn không có gì mờ ám, trải qua một đêm, hắn cũng thông suốt, thậm chí khi ra cửa hắn còn nhẹ nhàng nói với Tê, “Chú ý an toàn.” Nói xong mặt còn đỏ lên.
Lâm Lẫm bỗng nhiên thấy chán ghét hắn, chê hắn trông giống như một người vợ, không giống cái nam nhân……
Tê đưa cho Lâm Lẫm một cái túi da, có thể cột ở trên lưng và đùi, bên trong có những vũ khí mà lúc đầu Tê lấy của Lâm Lẫm, thời điểm ra khỏi bộ lạc, Tê lại đưa cho Lâm Lẫm một khẩu súng, Lâm Lẫm cũng không cự tuyệt.
Những người như Tê đều là săn bắn một mình, rất ít người cùng nhau hành động, đấy là do tính cách của bọn họ, nhưng Lâm Lẫm không biết, hắn hỏi Tê, “Chúng ta thôi hả?”
“Đúng!”
Đây là một vùng đất chưa bị ô nhiễm, rừng cây chưa bị đốn hạ, chỉ khi chân chính nhìn thấy nó, thâm nhập vào nó, mới có thể cảm nhận được sức hấp dẫn. Lâm Lẫm lần đầu tiên đi vào thế giới xanh này, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, không trung được bao phủ bởi một màn sương, tựa như tiên cảnh……
Lâm Lẫm hào hứng bước đi, dưới chân là bùn đất ẩm ướt, trộn lẫn với cành lá khô, cùng với thảm thực vật chưa được biết đến.
Nhưng cùng với sự huyền bí và xinh đẹp này, còn là những mối nguy hiểm lớn đang được cất giấu. Tê cố gắng mang Lâm Lẫm tới một khu vực tương đối an toàn……
“Đừng nhúc nhích……” Tê lấy tay ngăn Lâm Lẫm lại.
Lâm Lẫm vừa dừng bước, tay Tê đã lướt qua đỉnh đầu hắn, có tiếng của dị vật rơi xuống đất, Lâm Lẫm cúi đầu nhìn, hắn hít vào thật sâu. Một con nhện to bằng bàn tay màu sắc sặc sỡ bị cắt làm đôi, tám chân còn hơi hơi rung động……
“Đi thôi!” Tê nói, “Phía trước có bình nguyên, thanh dương kiếm ăn ở nơi đó.”
Lâm Lẫm “Uhm” một tiếng, tinh thần càng tập trung hơn.
Bởi vì Tê thường xuyên đi đường này, những con dã thú lớn đều cảnh giác tránh xa, làm cho Tê tránh được không ít phiền phức, nhưng cũng cần lưu ý đến nhiều động thực vật nhỏ, ví dụ như con nhện mà Lâm Lẫm không chú ý tới cùng với con rắn độc vừa bị y nghiền nát……
Con đường Tê đi là đường đi gần nhất tiếp giáp với rừng rậm cùng thảo nguyên, y đi qua chỉ cần vài phút, nhưng mang theo Lâm Lẫm, ước chừng khoảng nửa giờ, cây cối càng ngày càng thưa thớt, khóe miệng Tê cuối cùng cũng hơi nhếch lên.
Tuy rằng tràn ngập nguy hiểm, nhưng Lâm Lẫm cũng không quá khẩn trương, bởi vì Tê đang đi cạnh hắn, không có sinh vật nào mạnh hơn y.
Thảo nguyên mênh mông bát ngát, cây cỏ đong đưa theo chiều gió, Lâm Lẫm vén tóc ra sau tai, tuy rằng sau khi cùng Tê tỏ rõ thái độ hắn đã cắt bớt đi, nhưng qua vài ngày tóc lại dài thêm không ít.
Tê chỉ vào phía trước, “Thấy không? Thanh dương sẽ không dừng lại quá lâu, nếu không sẽ bị trảo long ăn thịt bắt lấy.”
Lâm Lẫm gật đầu, khi nói chuyện, hơi thở của Tê phả sau gáy hắn cũng không để ý. Hắn mê muội nhìn hành tinh hoang sơ này, ở Trái đất, trong các thành phố chỉ có ở nhà kính mới có thể thấy màu xanh biếc, rừng rậm thực sự đã bị phá hủy, nhưng chẳng ai để ý, ngoại trừ các học giả bảo vệ môi trường, phần lớn mọi người đều trầm mê trong những tiện lợi mà khoa học kỹ thuật mang lại……
“Phải làm như thế nào?” Lâm Lẫm đã quên những việc không thoải mái trước khi đi, hắn dù sao cũng là nam nhân, hiện tại việc đi săn liền kích thích hứng thú của hắn hơn.
Tê bước lên sóng vai cùng hắn, “Chậm rãi di chuyển, ít nhất phải duy trì khoảng cách một trăm thước, bằng không……”
“Bằng không thì sao?” Lâm Lẫm hỏi.
“Kinh động đến cả đàn, nếu chúng không xông tới tấn công ngươi thì ngươi phải nhanh chân chạy thoát……”
Lâu lẫm cau mày, nhìn đàn thanh dương đông đúc ở xa, sẽ bị đè chết đi, Lâm Lẫm cũng không cho rằng chính mình có thể chạy nhanh hơn chúng.
“Không thành vấn đề, chỉ cần nổ súng ngoài một trăm thước, thanh dương sẽ không thể phát hiện ngươi, chỉ là hoảng sợ bỏ chạy……” Tê thản nhiên nói.
Lâm Lẫm lắc đầu, “Súng? Ai nói ta muốn dùng súng?”
Hai mắt Tê mở to, “Chẳng lẽ ngươi muốn dùng dao găm?”
Hai người đều có suy nghĩ khác nhau……
“Không được!” Tê trực tiếp cự tuyệt. Lấy khả năng của Lâm Lẫm, Tê nghĩ tới những kỹ năng trước kia của hắn, giết một con dê là không có vấn đề, nhưng sau khi tới gần, đối mặt với cả một đàn dê khổng lồ, Lâm Lẫm hoàn toàn không có khả năng vô sự trở về.
Giọng nói của Tê rất cứng rắn, tâm trạng vốn đang tốt của Lâm Lẫm liền biến thành tối mù, hắn giống như không có nghe thấy, rút ra con dao găm dài khoảng hai mươi li, khom người xuống giấu mình trong lớp cây cỏ dại tiến lên.
Tê khẽ quát một tiếng, Lâm Lẫm cũng không nghe, vẫn tiến về phía trước, Tê kéo tay hắn, nhưng Lâm Lẫm quay đầu lại lạnh nhạt liếc Tê một cái, rút tay ra nằm rạp xuống bò về phía trước.
Tê thật lo lắng, Lâm Lẫm không chịu nghe lời y, y vừa không thể mặc kê vứt hắn lại, nhưng cũng không thể cưỡng chế mang hắn đi, từ lúc xuất phát, Tê mơ hồ cảm thấy được cảm xúc của Lâm Lẫm thật bất thường, tuy rằng sau khi vào rừng Lâm Lẫm dường như không có việc gì, nhưng Tê nhạy bén nhận ra tâm tình hắn không tốt. Tê đành học theo Lâm Lẫm quỳ rạp trên mặt đất, theo sau hắn……
“Chậm một chút!”
Lâm Lẫm quay đầu, trên mặt viết đừng liên lụy ta. Lòng tự trọng của Tê liền nát mất một phần. Tê bắt lấy mắt cá chân của Lâm Lẫm, nhỏ giọng nói, “Không thể tới gần thêm nữa!”
Lâm Lẫm đá đá chân, có lẽ đã đụng tới bả vai Tê, Tê liền buông lỏng tay ra. Lâm Lẫm tiếp tục tiến về phía trước, Tê nói một trăm thước, chắc chắn là khoảng cách dừng lại, không cần nghĩ muốn cũng biết cách đi săn của Tê là xông lên chém giết……
Cuối cùng Lâm Lẫm cũng dừng lại, Tê thở dài một hơi. Tuy rằng Tê có tự tin sẽ bảo hộ Lâm Lẫm được an toàn, nhưng y lại sợ Lâm Lẫm làm chuyện gì không tốt, cho nên vô cùng cẩn thận.
Đàn dê đang thỏng thả ăn cỏ, những chú dê con đứng trốn dưới bụng cha mẹ, Lâm Lẫm dĩ nhiên đã lựa chọn mục tiêu, là một con dê mới lớn.
Lâm Lẫm nâng tay lên, phóng con dao trong tay ra……
Bị ném trúng vào gáy, con dê thảm thiết kêu lên một tiếng, cả đàn dê hỗn loạn bỏ chạy.
Lâm Lẫm đứng yên, phủi đi bùn đất trên quần áo, cảm giác thành công khiến hắn khẽ cười, tuy rằng không có thân thể mạnh như quái vật, nhưng hắn có đầu óc.
Tê nhìn xuống quần áo dính đầy nước bùn, theo sau Lâm Lẫm nở nụ cười.
Lâm Lẫm nhìn con dê đang giãy dụa trong vũng máu, rút dao ra đâm xuống. Lâm Lẫm nhấc chân sau của con dê lên, thật nặng…… Thể lực không tốt thì thật sự gay go…… Tê đẩy tay Lâm Lẫm ra, nhấc cả thân con dê lên, “Để ta!”
Lâm Lẫm đang muốn mở miệng, vẻ mặt Tê cứng đờ, khi Lâm Lẫm còn đang âm thầm buồn bực, Tê đã túm lấy tay hắn, “Đi mau……”
“Cái gì?” Lâm Lẫm khó hiểu.
Thấy Lâm Lẫm không phối hợp, Tê vội vã, “Khủng long ăn thịt sắp đến, hơn nữa không chỉ một con……”
Tê kéo Lâm Lẫm đi, nhưng đã muộn, xem ra vừa rồi khi Tê hoàn toàn đặt tâm trí lên người Lâm Lẫm, khủng long ăn thịt đang theo dõi thanh dương, nhưng Lâm Lẫm lại khiến đàn dê chạy mất. Vì thế, khủng long ăn thịt liền chuyển mục tiêu sang bọn họ.
Tám con khủng long ăn thịt cao gấp đôi hai người, đem bọn họ vậy lại.
Lâm Lẫm nuốt nuốt nước miếng, tay đặt lên súng bên hông.
“Đừng nhúc nhích!” Tê hạ giọng cảnh cáo, một khi di chuyển, chẳng khác nào khiêu khích, Tê thong thả mở ra hai tay đem Lâm Lẫm bảo hộ trong lòng.
Những con khủng long ăn thịt này rất giống khủng long kỷ Jura, nhưng cụ thể giống loại nào, người thường như Lâm Lẫm lại không biết đươc, nhưng nhớ tới nội dung đã từng học, Lâm Lẫm cũng biết tình huống không ổn.
Khủng long ăn thịt gắt gao nhìn chằm chằm bọn hắn, hai bàn tay Tê không ngừng khép lại duỗi ra, hoạt động các đốt ngón tay…… Ba con đứng chếch phía sau bắt đầu hành động, hướng về phía Lâm Lẫm cùng Tê, Tê kéo Lâm Lẫm lui về phía sau, đồng thời tay phải vung lên, đầu của con khủng long trước mặt đã xuất hiện năm vết thương, nó ngã xuống cách Tê hai thước, tuy chưa chết, nhưng rõ ràng đã bị thương nặng.
Hai con còn lại gầm lên há miệng, để lộ ra răng nanh sắc nhọn, Tê nhảy lên, tung một cước vào gáy của con khủng long bên trái, cùng với tiếng gãy xương, vẫn ở trên không Tê liền đưa tay chọc thẳng vào mắt một con khác khi đang ở trên không.
Năm con còn lại bắt đầu đi qua lại, cảnh đồng bạn chết một cách bi thảm đã uy hiếp chúng, nhưng mùi máu tươi càng làm dấy lên thú tính.
Lâm Lẫm đã muốn rút súng ra, nín thở chờ đợi……
Trên tay Tê tràn đầy máu tươi, từ ngón tay chảy dọc xuống cổ tay, còn năm con……
Trải qua thất bại vừa nãy, năm con khủng long nếu không rời đi thì sẽ đồng thời ùa lên, Tê chỉ đạo, “Khi chúng xông tới, ta nhiều nhất cũng chỉ có thể giải quyết được ba con, khi ta nói bắt đầu, ngươi liền nổ súng, nếu có một con khác hướng tới ngươi……”
Tê vì khả năng này mà trở nên trầm mặt.
“Ta sẽ giải quyết được!” Lâm Lẫm dứt khoát nói.
“Được!” Tê ngẩng đầu, “Một, hai, ba, nổ súng!”
Lâm Lẫm bóp cò, một con khủng long ầm ầm ngã xuống, bốn con còn lại cùng nhau tấn công, Tê phi thân về phía trước, năm ngón tay như vũ khí, kết hợp với dáng người mạnh mẽ, giống như chiến thần xuất hiện, khí phách bức người.
Một con khủng long nhỏ nhanh chóng tiến về phía Lâm Lẫm, không dự đoán được tốc độ của chúng nhanh như vậy, Lâm Lẫm vội vàng nổ súng, bắn trúng chân trước của nó, Lâm Lẫm trừng lớn hai mắt ngã xuống mặt đất, không còn kịp rồi…….
Chất lỏng ấm nóng theo trán Lâm Lẫm chảy xuống, Lâm Lẫm nâng cánh tay lên nhưng không cảm thấy đau đớn.
Hắn chống tay xuống thảm cỏ nhìn lên, tay của Tê ở trong cái miệng khổng lồ của con khủng long, chặn sự công kích của nó tới mình, đồng thời dùng thân thể ngăn lại móng vuốt của nó hướng tới mình.
Vết thương của Tê rất dài, từ cánh tay kéo tới bả vai, thẳng tới sau gáy của Tê.
Trong lòng Lâm Lẫm hoảng sợ, đột nhiên nhớ tới trước kia khi hắn mới tới hành tinh của Tê, Tê đã từng nói với hắn, bóp nát xương cổ sẽ gây tử vong cho bọn họ.
Miệng vết thương sau gáy của Tê rất sâu, sâu đến mức Lâm Lẫm có thể nhìn thấy thịt bên trong cùng với xương sống dính tơ máu màu lam. Xương cốt trắng như tuyết lộ ra dưới da thịt khi trở mình, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi. Trong đầu ầm ầm chấn động, Lâm Lẫm nhất thời cũng không biết chính xác Tê có hay không đã bị một vết thương trí mạng.
Khi hắn còn đang ngẩn người, Tê giữa cơn đau đớn đã hồi phục tinh thần, rút ra cánh tay bị thương từ trong miệng khủng long, sử dụng cánh tay lành lặn còn lại rút lấy súng trong tay Lâm Lẫm. Nhanh chóng bắn tiếp, một con khủng long khổng lồ đuổi theo bọn họ gầm lên rồi ngã gục, một phát súng mất mạng.
Tê đưa tay kéo Lâm Lẫm còn đang ngẩn người, “Đi……”
Sự chú ý của Lâm Lẫm còn đang đặt tại sau gáy y, lẩm bẩm nói, “Thương thế của ngươi……”
“Không có việc gì!”
Tê nhìn bốn phía là thảo nguyên mênh mông bát ngát, đem Lâm Lẫm ôm lấy giống như ôm đứa nhỏ.
Lâm Lẫm cả kinh nói, “Mau thả ta xuống!”
Theo tình hình máu chảy không ngừng của Tê, có thể thấy được y bị thương không nhẹ, đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Lẫm thấy Tê bị chảy nhiều máu như vậy.
Lâm Lẫm bám vào cánh tay Tê, muốn kiểm tra miệng vết thương của y. Tại sao có thể như vậy, do sự lỗ mãng của mình, làm hại Tê bị thương. Nếu chính mình không nháo lên đòi đi săn, Tê sẽ không vì bảo vệ mình mà bị thương.
Lâm Lẫm tâm tư rối loạn, trong mắt hắn không biết khi nào Tê đã biến thành kẻ không gì không làm được, chưa từng nghĩ y sẽ bị thương.
“Hư, không có việc gì.” Tuy rằng vì phản ứng của Lâm Lẫm mà cao hứng, nhưng là……” Vừa rồi, thời gian kéo quá dài, mùi máu tươi theo gió có thể truyền rất xa, lập tức sẽ có những động vật ăn thịt lớn hơn kéo tới!”
Gió thổi qua tai, dấy lên mùi máu tươi nồng nặc, Lâm Lẫm cúi đầu nhìn, trước mắt tối sầm, vô cùng thê thảm! Cả cánh tay như bị cắt nhỏ, nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Ôhh! Dạ dày cuồn cuộn nổi lên sóng triều, Lâm Lẫm cắn chặt răng để tránh phun ra, hắn cũng không biết chính mình tâm lý chịu đựng lại kém như vậy. Vì dời đi cảm giác này, Lâm Lẫm đem tầm mắt chuyển sang mặt Tê, rõ ràng là một khuôn mặt trung tính tuấn tú, lại làm cho người khác cảm thấy vững vàng, tâm trạng cũng trở nên yên ổn xuống……
Tê thấy vẻ mặt hoảng hốt của Lâm Lẫm, trấn an nói, “Không có việc gì, chỉ cần ta sống, ngươi sẽ an toàn.” Tê cho rằng Lâm Lẫm đang lo lắng, nhẹ giọng nói ra. Suy nghĩ vòng vòng xoay chuyển trong đầu, thật lâu……Lâm Lẫm hai tay ôm lưng Tê ngày càng chặt.
Quay lại nhà gỗ, Tề Nho che miệng lui về phía sau, “Trời ạ!”
Lâm Lẫm cúi đầu nhìn, trên người bọn họ tràn đầy vết máu, màu đỏ của khủng long, màu lam của Tê.
“Lấy dược ra đây.” Tê phân phó.
Tề Nho trong miệng “Ừ” chạy ra cửa.
Lâm Lẫm vội bưng nước vào, lấy khăn mặt lau cánh tay của Tê, nếu không phải Tê ra tay, hắn chỉ sợ đã bị khủng long một ngụm ăn hết.
“……. Như thế nào còn chưa khép lại……” Lâm Lẫm lau đến chỗ vết thương, không đành lòng nhìn vào.
Máu đã ngừng chảy, nhưng cả cánh tay vẫn là huyết nhục mơ hồ.
Đêm đó, không ngờ nhiệt độ cơ thể Tê đột nhiên giảm, khi đang kiểm tra miệng vết thương hắn ngẫu nhiên chạm vào, da thịt Tê phảng phất như được tạo thành từ băng. Nhiệt độ cơ thể Tê luôn luôn thấp, nhưng thấp đến mức này, rõ ràng là đã vượt quá mức bình thường.
Lâm Lẫm cúi đầu nhìn y, mặt y tái xanh, mí mắt buông xuống, khuôn mặt bình thường của y sẽ không bao giờ xuất hiện sự mờ mịt này, khiến cho Lâm Lẫm thấy căng thẳng trong lòng. Nếu không phải chính mình hành động quá mức cảm tính, toàn tâm toàn ý muốn thể hiện bản thân, Tê cũng sẽ không vì cứu hắn mà bị thương.
Trong lòng Lâm Lẫm trở nên áy náy, cúi đầu hỏi Khánh Âm đang bước đến để bôi thuốc, “Tình hình của y sao rồi?”
Khánh Âm xoa nhẹ giữa hai chân mày, đêm hôm khuya khoắt bị gọi đến, hóa ra là vì việc này.
“Miệng vết thương quá lớn, hơn nữa chỗ nối giữa cổ và cột sống xuất hiện vết nứt, trước tiên xương cốt phải được hồi phục, các cơ thịt cùng với da sẽ không liền ngay được, hơn nữa vì rất nhanh……”
Lời còn chưa dứt, cửa đã bị đẩy ra, bước vào là Hồng, không hiểu hắn thu được tin tức từ nơi nào. Hai người đứng trong phòng đều giật mình khi nhìn thấy hắn. Vẻ mặt của Hồng có chút âm tình bất định*, hắn trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Lâm Lẫm cùng Khánh Âm, im lặng quan sát Tê đang nằm bất động trên giường một lúc lâu, rồi đột nhiên tiến vào từng bước, tay đưa ra nhanh như chớp, nắm cổ Tê.
Đang bệnh nên năng lực của Tê giảm xuống, mặc dù muốn tránh cũng không kịp, cánh tay còn chưa nâng lên đã bị Hồng nắm cổ trước. Giờ phút này, năm ngón tay của Hồng chỉ cần hơi dùng sức, có thể làm cho huynh đệ từng đối nghịch với hắn nhiều năm biến mất trên thế giới này.
Hành tinh này có đồ ăn phong phú dồi dào, cùng tù binh dùng để sinh sản, mà chính mình, là người giỏi nhất, chúa tể duy nhất. Nghĩ đến đây, Hồng đối với huynh đệ ruột thịt lộ ra một nụ cười lạnh như băng, năm ngón tay để ở sau gáy Tê, chậm rãi bóp chặt. Kẻ địch lớn nhất trong cuộc đời của hắn sắp sửa biến mất khỏi thế giới này, Hồng lộ ra nụ cười nắm chắc thắng lợi, những ngón tay siết chặt muốn bóp gãy cổ Tê.
Ngay lúc đó, một nòng súng lại vô thanh vô tức đặt sau gáy hắn.
“Buông y ra.” Đang giữ súng, thanh âm của Lâm Lẫm đặc biệt bình tĩnh, “Nếu không buông tay, ta cũng không đảm bảo được liệu ngươi có giống Tê hay không, sẽ có vết thương trí mạng.”
Hồng phản ứng cực nhanh, hắn buông lỏng tay đang giữ Tê, đồng thời xoay người lại, nhanh chóng ra tay, đánh móc ra sau gáy Lâm Lẫm.
Chính là hắn xem nhẹ một việc, Lâm Lẫm thân là người Trái đất, thể lực có lẽ không mạnh bằng bọn hắn, nhưng vẫn là một gã quân nhân đã đạt tiêu chuẩn huấn luyện của liên bang Trái đất, hơn nữa vốn chưa bao giờ tin Hồng, trong khoảng khắc Hồng buông Tê ra, chưa xoay người, Lâm Lẫm phòng ngừa bất trắc xảy ra, nhanh chóng động ngón tay bóp cò súng.
Hành động của Hồng mặc dù nhanh, nhưng cũng không cản nổi hạt cơ bản  được phóng ra với vận tốc ánh sáng trong cự ly gần, một tia sáng màu lam ngay trong thời điểm hắn nghiêng người, nhanh chóng xuyên qua sau lưng hắn.
Dường như không tin được rằng chính mình sẽ bị bắn trúng, động tác của Hồng có chút dừng lại, mà khoảng khắc đình trệ này, khi hắn xông tới đây cũng đủ cho Lâm Lẫm đưa tay ra sau, lần thứ hai để súng sau lưng hắn.
“Ta khó có thể đảm bảo, hạt cơ bản có vận tốc ánh sáng tiếp theo, sẽ không trực tiếp bắn thủng nơi này của ngươi.” Lâm Lẫm chống lại ánh mắt lộ ra tia hung ác của Hồng, nâng tay dùng súng chỉ vào gáy hắn.
“Thú vị.” Hồng ngây người một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, “Ngươi phải cứu Tê?”
Tê cứu hắn một mạng, giờ phút này y bởi vậy mà gặp nguy hiểm, chính mình đưa tay ra giúp đỡ, không phải đương nhiên sao? Lâm Lẫm căng dây thần kinh, toàn thân chăm chú chằm chằm vào từng cử động của Hồng, hắn biết đối phương đang thử phân tán lực chú ý của mình.
Hồng tiếp tục thuyết phục: “Ngươi cam tâm thư phục, cả đời nằm dưới thân Tê, nhìn sắc mặt y, vì y đẻ trứng? Chờ đến một ngày kia, y lại bắt ngươi làm chất dinh dưỡng, nuôi nấng đứa nhỏ của y?”
Lời nói của hắn gợi lên những ký ức hẵng còn mới mẻ, vẻ mặt Lâm Lẫm trong nháy mắt có chút dao động. Lúc ban đầu Tê bắt được hắn, không phải có ý định như vậy sao không? Đích thực, Tê hiện tại có lẽ đối với hắn có chút thay đổi, nhưng về sau thì sao! Lòng người thay đổi, nếu Tê cuối cùng chán ghét hắn?
Thoáng nhìn thấy được sự dao động của Lâm Lẫm, khuôn mặt lạnh như băng từ xưa đến nay của Hồng lộ ra một nụ cười, “Ngươi hiện tại không cho ta động thủ, tương lai sẽ hối hận a!”
Lâm Lẫm vẫn đứng im, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh khi ở chung cùng Tê. Khi Tê thô bạo cưỡng bức hắn, khi hắn ngốc nghếch y đút cơm cho hắn ăn, rồi y phẫn nộ khi hắn lén chui vào phi thuyền. Vẻ mặt của Tê khi nhìn thấy bảo bảo mới sinh, cuối cùng là vẻ không hờn giận khi thu nhận Tề Nho.
Rất nhiều hình ảnh xuất hiện trong tâm trí hắn, đan chéo với nhau tại một điểm, trách nhiệm, làm cho hắn không thể buông tay.
“Ta sẽ không buông tay.” Hắn bình tĩnh chống lại ánh mắt của Hồng, “Có lẽ tương lai ta sẽ hối hận, nhưng hiện tại thì không.”
Hiện tại chẳng phải Tê đã liều mình cứu hắn sao. Biết đâu đến một ngày, Tê sẽ chán hắn, vứt bỏ hắn như một thứ vô giá trị, nhưng giờ này phút này, hắn liều mình cứu y, tấm chân tình này, là thật sự.
Hắn nguyện ý còn vì chân tâm của hắn, không nghĩ khất nợ, tương lai hối hận. Hồng nhìn thoáng qua khả năng tự phục hồi vô cùng tốt của huynh đệ mình, tự biết đã đánh mất cơ hội tốt để diệt trừ địch thủ, không nói một câu liền xoay người lại đi ra ngoài.
Tê ngồi dựa vào đầu giường, cảnh giác chăm chú nhìn khi Hồng rời đi, quay đầu nhìn Lâm Lẫm lộ ra một nụ cười ấm áp. Sự tình vừa rồi phát triển ngoài dự kiến của y, Lâm Lẫm thế nhưng đã bảo vệ chính mình!
Thấy Hồng rời đi, Khánh Âm mới nói, “Thật sự rất nguy hiểm, thời điểm Tê bị thương không có nhiều người thấy, nhưng vì không ai biết cụ thể tình hình, cho nên mới không dẫn tới sự náo động nào, chắc thấy ta ban đêm qua đây, Hồng mới sang theo.”
Giọng nói chậm lại, Khánh Âm nói với Lâm Lẫm, “Về chuyện nhiệt độ cơ thể của Tê, không cần để ý, đây là phản ứng bình thường, ngươi có thể tưởng tượng cơ thể y có cơ chế bảo vệ giống như ngủ đông, khiến cơ thể giảm bớt tiêu hao năng lượng, tập trung vào việc chữa trị vết thương.”
Lấy một chậu nước, rửa tay, Khánh Âm rắc một ít bột trắng lên miệng vết thương của Tê, dùng để khử trùng cùng giảm đau, sau đó quấn vài vòng băng gạc xung quanh.
“Xử lý đơn giản như vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ? Như vậy là được sao?” Lâm Lẫm hỏi.
Khánh Âm nhướn mày, không hài lòng nghĩ rằng: những lời vừa nói ngươi cũng không nghe thấy sao?
Tê gật đầu với Lâm Lẫm, tỏ vẻ không có việc gì. Tê làm ra vẻ không quan tâm, nhưng y càng bình tĩnh, Lâm Lẫm lại càng giống như có gai trong họng.
Khánh Âm thu dọn mọi thứ, “Tốt lắm tốt lắm, đều nghỉ ngơi thôi, nhân tiện gọi luôn đứa bé cùng Tề Nho đang đứng bên ngoài vào ngủ đi.”
Giống như Khánh Âm  nói, sau mấy hôm, bằng khả năng phục hồi của y, miệng vết thương của Tê gần như đã lành hẳn. Nhưng dù vết thương có biến mất, thì ký ức cũng vẫn còn.
Người này, không hề do dự đã nhận lấy nguy hiểm thay mình. Tuy bị thương đúng chỗ hiểm, nghe theo lời Khánh Âm hôm nay Tê vẫn chưa đi săn thú, nhưng y là thủ lĩnh, tất nhiên sẽ được chia con mồi, Lâm Lẫm và Tề Nho cũng bao gồm trong đó.
Ngồi trước đống lửa, nhìn nghiêng vào khuôn mặt đang nhai của Tề Nho, Lâm Lẫm dần dần trở thấy khó chịu. Chính mình vừa xác định được tình cảm, muốn cùng một chỗ với Tê, nhưng lại phát hiện một khối đá do bản thân mình thả nằm chặn đường.
Bởi vì Lâm Lẫm có tâm sự, ăn cơm giống như đang chịu phạt, bảo bảo sau lần thứ ba bị nghẹn, rưng rưng nước mắt nói, “No rồi……”
Lâm Lẫm “Ah” một tiếng, xoa xoa miệng bé, chính mình cũng không ăn nữa mà mơ hồ bước vào nhà. Tê nhìn theo bóng dáng Lâm Lẫm, trừng mắt nhìn, có điểm lo lắng, y đã làm theo lời Lâm Lẫm chọn ra một người, chính là Lâm Lẫm lại không vừa lòng, tự nhiên muốn đi săn thú, bây giờ tinh thần lại uể oải…… Tê cất con dao cắt thức ăn, đi theo sau Lâm Lẫm.
Bước vào phòng, “Ngươi……” Tê muốn nói lại thôi, y vốn vụng về trong lời nói nên nhất thời không biết làm thế nào để nói.
————
*Cảm xúc âm tình bất định chính là cảm xúc không ổn định, biến đổi thất thường, không thể bảo trì trạng thái bình tĩnh hòa nhã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.