Khóe miệng Diệp Thần chậm rãi nảy lên một đường cong, nhìn hắn một cái, liền dời ánh mắt, không để ý tới.
Lúc này, Mộ Bạch Phong đã đi tới, nhìn đám người Bạch Long, rồi lại nhìn về phía Diệp Thần, nói: "Ngươi mới từ dưới lầu đi lên, những quái vật kia đâu?"
Diệp Thần quay đầu nhìn về phía hắn, nói: "Quái vật đang ở phía sau, qua không được bao lâu cũng sẽ đuổi theo, chúng ta hay là trước hết đi trên lầu, bố trí một vài cạm bẫy."
"Đang ở phía sau?" Mộ Bạch Phong lại càng hoảng sợ, "Không phải chứ? Vậy còn bao lâu nữa chúng nó đi lên?"
"Vài phút a!" Diệp Thần thuận miệng nói.
Mọi người biến sắc.
Mộ Bạch Phong quyết định thật nhanh, vội vàng nói: "Mọi người nhanh lên lầu!"
Những binh lính khác chưa đợi hắn mở miệng, nguyên một đám liền hướng bậc thang chạy tới, người sau tiếp người trước, e sợ rơi lại đằng sau. Về phần thang máy đã sớm không còn điện nên bất động.
Diệp Thần liếc nam tử thấp bé bị gãy tay kia, chợt quay người hướng thang lầu chạy đi, đám người Bạch Long cũng đuổi kịp nhưng không có thể hiện ra tốc độ quá nhanh.
"Khốn khiếp!" Nam tử thấp bé thấy mọi người đều chạy lên, trong mắt vẻ oán độc càng tăng lên, cắn răng bụm lấy cánh tay đứng lên, cũng không có theo hướng thang lầu chạy đi, mà là đi về hướng thang máy, khóe miệng nhe răng cười nói: "Bọn ngu xuẩn các ngươi, bầy quái vật nhiều như vậy há là các ngươi có thể ngăn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-van-minh/2396031/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.