Chương trước
Chương sau
Hạ Diệp Ân tỉnh dậy thì thấy Lê Huyết Linh đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, vết thương trên cánh tay của cô cũng đã được băng bó rất cẩn thận.

Lê Huyết Linh tỉnh dậy hỏi:"tỷ tỉnh rồi à?"

Hạ Diệp Ân khẽ gật đầu :"Ừm"

Lê Huyết Linh lo lắng hỏi:"tỷ có còn cảm thấy đau nữa không?"

Hạ Diệp Ân lắc đầu đáp:"muội yên tâm, ta ổn rồi"

Lê Huyết Linh vui vẻ nói:"vậy chúng ta cùng đi tìm kho báu tiếp thôi"

Hạ Diệp Ân cùng Lê Huyết Linh tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

Tại Phong gia, toàn bộ các trưởng lão và Phong chủ đang vô cùng tức giận.

Phong Đường Hải lên tiếng:"chưa tìm thấy con bé sao?"

Phong chủ bất lực lắc đầu nói:"chưa"

Một thuộc hạ chạy vào bẩm báo:"thưa Phong chủ và các trưởng lão, lão già Cổ Lực đã vượt ngục trốn thoát rồi"

Phong chủ gầm lên:"các ngươi là một lũ vô dụng mà"

Kỳ thực Phong gia cũng chẳng quan tâm đến sinh tử của Phong Lãnh Nguyệt mà thay vào đó họ lo lắng rằng bản thân không thể chiếm đoạt được sức mạnh của cô bé.

Trong khu rừng Sát Tình, có hai bóng hình quen thuộc đó không phải ai xa lạ mà là Hạ Diệp Ân và Lê Huyết Linh đang đi sâu vào bên trong của khu rừng.Lê Huyết Linh ngơ ngác hỏi:"có phải chúng ta lạc đường rồi không?"

Hạ Diệp Ân nhìn vào tấm bản đồ lạnh lùng đáp:"điều đó là không thể nào, rõ ràng trong bản đồ chỉ dẫn hướng này mà"

Tấm bản đồ trong tay Hạ Diệp Ân phát sáng lên rồi tan thành tro bụi, sau đó bỗng nhiên phía trước xuất hiện một cánh cổng bí ẩn.Lê Huyết Linh khó hiểu hỏi:"đây là cái gì?"

Hạ Diệp Ân bình tĩnh đáp:"có lẽ là di tích cổ của một vị thần nào đó để lại"

Lê Huyết Linh cười tươi nói:"vậy chúng ta cùng đi thôi"

Cô bé cầm lấy tay Hạ Diệp Ân bước vào trong cánh cổng bí ẩn đó.

Bên trong cánh cổng là một căn phòng rộng lớn.



Một giọng nói vang lên:"ta là Thiên Khải thần đế, đây là nơi mà bổn thần để lại toàn bộ những bảo vật mà ta dùng cả cuộc đời của mình tranh đoạt lấy. Hỡi người hữu duyên, hãy cầm lấy kho báu của ta và tung hoành thiên hạ đi nào ha ha"Hạ Diệp Ân và Lê Huyết Linh tìm kiếm kho báu mà vị thần này đã để lại.

Lê Huyết Linh ngạc nhiên nói:"tỷ tỷ ơi, lại đây đi"

Hạ Diệp Ân đi đến bên cạnh Lê Huyết Linh thì thấy rất nhiều những bảo vật vô cùng quý giá của giới tu tiên, những công pháp cấp thần, hàng triệu viên linh thạch quý hiếm và rất nhiều những thần binh vũ khí cùng những bảo vật khác.

Hạ Diệp Ân lấy hai thanh kiếm ở trong vô số những món thần binh.

Lê Huyết Linh cầm công pháp luyện kiếm lên nói:"những công pháp mà chúng ta tập cũng chỉ là hạ phẩm thôi, không ngờ bây giờ muội đang cầm quyển công pháp cấp thần"

Hạ Diệp Ân đưa một thanh kiếm cho cô bé nói:"cầm lấy đi, kiếm muội cũng hỏng rồi mà"

Lê Huyết Linh vui vẻ nhận lấy thanh kiếm đó.

Hạ Diệp Ân lạnh lùng nói:"bây giờ muốn lấy hết tất cả bảo vật ở đây thì cũng rất khó"

Lê Huyết Linh đưa một chiếc nhẫn cho Hạ Diệp Ân nói:"chiếc nhẫn này hình như là nhẫn trữ đồ đó tỷ tỷ"

Hạ Diệp Ân cầm lấy chiếc nhẫn trữ đồ trong tay cô bé rồi thu hết tất cả kho báu trong không gian này.

Lê Huyết Linh nắm tay Hạ Diệp Ân đi ra khỏi di tích này.

Một nơi khác, Phong Lãnh Nguyệt đang chiến đấu với những con thú vô cùng mạnh mẽ.

Phong Lãnh Nguyệt lùi lại tức giận nói:"tại sao ở đây lại có nhiều quái thú đạt thượng phong cảnh vậy chứ?"

Những quái thú lao lên điên cuồng tấn công cô bé.

Phong Lãnh Nguyệt tức giận nói:"Vô Tận Chi Kiếm, Vạn Trảm Diệt Thế

Một cổ kiếm ý bao trùm lên tất cả mọi thứ, hàng vạn nhát kiếm liên tục tấn công vào những con quái thú đó nhưng vì sát thương của chiêu này quá lớn khiến cả Phong Lãnh Nguyệt cũng bị đẩy văng đi.

Một đòn tấn công của Phong Lãnh Nguyệt đã thổi bay một nửa khu rừng này còn tình trạng của những con quái thú thì không chết cũng bị thương nặng.

Phong Lãnh Nguyệt thở dốc đứng dậy nói:"chiêu thức này không chỉ mạnh mà còn tốn rất nhiều năng lượng, tốt nhất mình không nên dùng chiêu này nữa"

Những con thú còn sống sót sau đòn chém vừa rồi thì rất nhanh đã chạy đi.



Phong Lãnh Nguyệt nhìn thấy phía trước có một hang động kỳ lạ, cô bé bước vào trong thì phát hiện rất nhiều những cuốn sách rất cổ xưa và một cuốn công pháp có tên là Tuyệt Tình Chi Hoa.

Phong Lãnh Nguyệt ngồi lĩnh ngộ cuốn công pháp đó thì trên trời xuất hiện sấm sét vô cùng dữ dội đánh xuống cơ thể Phong Lãnh Nguyệt những đạo lôi kiếp khủng bố liên tục giáng xuống phá hủy nhục thân của cô bé.

Lôi kiếp dừng lại thì cơ thể của cô bé cũng tan biến vào hư vô.

Ở trong một không gian khác xuất hiện một người con gái rất xinh đẹp.Phong Lãnh Nguyệt khó hiểu hỏi:"Đây là đâu? ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?"

Cô gái kia cười đáp:"ta là Hoa Yêu chủ nhân của hang động này, chỉ là bản thể của ta đã chết từ trong trận chiến thần ma năm xưa rồi. Bây giờ đứng trước mặt ngươi cũng chỉ là một tia linh hồn mà ta đã để lại thôi, ta thật không ngờ sau hàng vạn năm thì cũng có người lĩnh ngộ ra được công pháp tâm huyết cả đời của ta"

Phong Lãnh Nguyệt lùi lại cảnh giác hỏi:"ngươi rốt cuộc muốn gì?"

Hoa Yêu tức giận nói:"nhưng thật không ngờ vì ngăn cản ngươi lĩnh ngộ ra công pháp của ta mà thiên đạo lại giáng xuống Cửu Lôi Thiên Phạt để hủy diệt ngươi, vậy có nghĩa thứ năng lực mà ngươi thấu hiểu còn mạnh hơn năng lực của ta gấp trăm lần. Có lẽ năng lực của ngươi đã bị biến dị rồi"

Cô bé nhíu mày hỏi:"rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

Hoa Yêu cười đáp:"ta để tất cả báu vật ở lại trong hang động này không chỉ muốn tìm được một người có thể lĩnh ngộ được năng lực của ta mà điều quan trọng hơn là vì có thể sống lại ta đã phải chờ đợi rất lâu cuối cùng trời không phụ người có lòng,cuối cùng cũng gặp được một kẻ có thiên phủ nghịch thiên hơn cả ta"

Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng đáp:"ngươi muốn đoạt xá cơ thể của ta sao?"

Hoa Yêu cười lớn:" đúng vậy, ta sẽ chiếm lấy cơ thể của ngươi"

Hoa Yêu nói xong lao về phía của cô bé nhưng khi chạm vào cơ thể của Phong Lãnh Nguyệt thì cô ta lại hoảng sợ.

Hoa Yêu ngạc nhiên :"cái năng lực quái quỷ gì đây? Vậy mà con nhóc này không có thực thể, năng lực quái quỷ này còn đang hấp thụ sự sống của ta sao?"Linh hồn của Hoa Yêu tan biến.

Từ trong hư vô có những cánh hoa đỏ rực bay phấp phới rồi chúng tụ tập lại một chỗ thì lại hoá thành Phong Lãnh Nguyệt.

Cô bé ngơ ngác nhìn xung quanh nói:"cô ta đâu rồi?"

Phong Lãnh Nguyệt thở dài đi đến lấy hết những cuốn sách cổ và khi cô bé chạm đến cuốn công pháp kia thì cuốn sách đó liền bị thiêu cháy thành tro tàn.

Phong Lãnh Nguyệt lấy hết những cuốn sách cổ rồi thì liền quay trở lại Phong gia.

Sau đó, vài năm Hạ Diệp Ân và Lê Huyết Linh quen với một cô gái cũng rất tài năng đó là Thiên Tuyết.

Cả ba cùng nhau độ kiếp phi thăng lên Tuyệt Thần Giới khiêu chiến hết tất cả các vị thần để mạnh mẽ và trở thành ba vị nữ đế mạnh nhất Tuyệt Thần Giới.

Sau khi trở về Phong gia thì người con gái có thiên phú sánh ngang với Hạ Diệp Ân là Phong Lãnh Nguyệt đã không còn tin tức gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.