Chương trước
Chương sau
Lê Huyết Linh nhìn Hạ Diệp Ân cười hỏi:"lương thực của chúng ta còn nhiều nữa không?"

Hạ Diệp Ân lạnh lùng nói:"thức ăn của chúng ta đã sớm cạn kiệt rồi, nếu không phải vì ta liên tục tiêu diệt quái thú để bổ sung lương thực thì đã sớm không thể cầm cự trong ba tháng này"

Lê Huyết Linh thất vọng đáp:"vậy thức ăn của chúng ta đã hết rồi đúng không?"

Hạ Diệp Ân gật đầu không đáp.

Lê Huyết Linh đi về phía của Phong Lãnh Nguyệt đang ăn.

Lê Huyết Linh cười gượng hỏi:"tỷ có thể cho bọn ta chút thịt được không? Bọn ta có thể trả bằng linh thạch"

Phong Lãnh Nguyệt khó hiểu hỏi:"ngươi đi vào rừng mà không chuẩn bị đủ thức ăn à?"

Lê Huyết Linh cười đáp:"bọn ta cũng chuẩn bị lương thực đầy đủ rồi nhưng không ngờ ở lại trong khu rừng này lâu như vậy, nên ta có thể mua chút đồ ăn của tỷ được không?"

Kỳ thực tất cả lời mà cô bé Lê Huyết Linh nói cũng là sự thật, lương thực mà hai người chuẩn bị chỉ đủ để duy trì hai tháng. Nếu không phải Hạ Diệp Ân mở đường máu săn giết các quái thú trong rừng để kiếm thêm thức ăn thì tính mạng của cả hai sớm đã nguy kịch rồi.

Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng đáp:"ta có thể cho ngươi đồ ăn nhưng trước đó phải trả lời cho ta một câu hỏi"

Lê Huyết Linh gật đầu đáp:"được thôi, nếu ta biết thì nhất định sẽ trả lời thật lòng"

Phong Lãnh Nguyệt tức giận hỏi:"ngươi có thấy kẻ nào khác ở gần đây không?"

Lê Huyết Linh cười đáp:"từ lúc ta băng bó vết thương cho tỷ thì không còn kẻ nào khác"Phong Lãnh Nguyệt ngơ ngác hỏi:"vậy ngươi là người đã cứu ta?"

Lê Huyết Linh vui vẻ gật đầu.

Phong Lãnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nói:"được rồi, ngươi muốn bao nhiêu thịt thì lấy bấy nhiêu. Dù sao một mình ta thì không thể ăn hết được"



Lê Huyết Linh cười nói:"vậy ta sẽ mua hết một nửa thịt ở đây bằng hai trăm viên linh thạch trung phẩm được không?"

Phong Lãnh Nguyệt lắc đầu đáp:"ngươi hãy lấy đi, không cần trả bằng linh thạch đâu. Hơn nữa, ngươi đã cứu mạng ta mà. Đây xem như là chút lòng cảm kích của ta với ân nhân của mình vậy "Lê Huyết Linh cười đáp:"không cần khách sáo đâu, thấy người gặp nạn là ra tay giúp đỡ không phải là điều hiển nhiên sao?"

Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng không đáp.

Lê Huyết Linh lấy đủ phần thịt mà bản thân cần rồi nhanh chóng quay trở lại với Hạ Diệp Ân.

Lê Huyết Linh đưa một miếng thịt lớn cho Hạ Diệp Ân nói:"tỷ tỷ ăn đi"

Hạ Diệp Ân lạnh lùng đáp:"ta không đói, muội ăn đi"

Lê Huyết Linh phồng má nói:"ta biết tỷ để dành phần thức ăn cho ta nhưng mà nếu tỷ không ăn thì sao mà đủ sức đánh quái thú để bảo vệ muội chứ?"

Dưới sự dụ dỗ của Lê Huyết Linh thì Hạ Diệp Ân bất đắc dĩ thở dài cầm lấy miếng thịt mà ăn.

Lê Huyết Linh tò mò hỏi:"tỷ rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào rồi ạ?"

Hạ Diệp Ân thở dài đáp:"ta chỉ mới đột phá đến tuyệt mệnh cảnh nhất trọng thôi, thực lực của ta vẫn còn thấp quá"

Lê Huyết Linh bất lực nói:"tốc độ tu luyện của tỷ tỷ thật sự rất yêu nghiệt, muội tu luyện mãi mà chỉ mới đạt đến huyễn thực cảnh giới thôi mà cũng có thể được xếp vào loại cao thủ trên thế giới rồi mà thực lực của tỷ tỷ trên muội hai tầng cảnh giới luôn đó"

Hạ Diệp Ân thờ ơ nói:"ngươi chỉ có chút thực lực đó mà tự mãn rồi à? Cô bé của Phong gia hồi nãy ngươi biết là thực lực gì không?"

Lê Huyết Linh lắc đầu đáp:"muội không thể nhìn thấu được sức mạnh của cô ấy"Hạ Diệp Ân đáp:"cô nhóc đó đã đạt đến pháp năng cảnh rồi"

Lê Huyết Linh bất ngờ vì cô bé nghĩ bản thân mình năm tuổi đạt đến huyễn thực cảnh giới đã là tài năng nhất rồi vậy mà còn có người vượt trội hơn cả cô bé. Điều này khiến Lê Huyết Linh trở nên quyết tâm mạnh mẽ hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.