Nguyên Hạo cười lạnh nói:“vậy thì ta cũng muốn biết các ngươi đánh bại ta thế nào?”
Hoàng Tiểu Long và Huyền Vũ chạy lên tấn công, một cuộc chiến dữ dội khiến cho cây cỏ xung quanh phải trở nên hoang tàn.
Nguyên Hạo lạnh lùng nói:“triệu hồi thú hồn”
Một linh hồn con hổ màu xanh xuất hiện, thân hình con hổ to lớn lại có răng nanh dài như hai lưỡi kiếm, với một ánh mắt lạnh lẽo nơi địa ngục cùng tiếng gầm của thú dữ lại tăng thêm sự đáng sợ của con thú này.
Huyền Vũ ngạc nhiên nói:“vậy mà…thú hồn của hắn lại là Xích Hổ sao?”
Hoàng Tiểu Long tò mò hỏi:“Xích Hổ là gì?”
Huyền Vũ nghiêm túc nói:“theo truyền thuyết thì ở dưới tầng địa ngục thứ 19 là nơi sinh sống của một giống loài tàn ác dã man nhất, cho dù là Diêm La Vương cũng phải khiếp sợ khi đối diện với giống loài này. Chúng chính là nỗi ám ảnh của cả địa ngục chỉ có những vị thần phạm phải tội lớn không thể tha thì mới bị ném xuống tầng địa ngục thứ 19. Bọn chúng xem thần như là thức ăn mỗi ngày vậy, giống loài đáng sợ đó chính là Xích Hổ. Mặc dù đây chỉ là hồn thú nhưng toàn thân của con thú này toát lên vẻ rợn người”
Xích Hổ bắt đầu tấn công hai cậu, Hoàng Tiểu Long và Huyền Vũ khó khăn phòng thủ.
Nguyên Hạo lợi dụng lúc này liền vung cành cây về phía các cậu khiến Hoàng Tiểu Long và Huyền Vũ bị đánh văng đi khá xa. Hoàng Tiểu Long bị một nhát chém trên người, Huyền Vũ thì thổ huyết. Cả hai người các cậu khó khăn đứng dậy.
Hoàng Tiểu Long thở dốc nói:“trận chiến này đúng là không dễ rồi”
Huyền Vũ lau vết máu trên khóe miệng tức giận nói:“dễ thì chúng ta đâu tơi tả đến thế này”
Xích Hổ gầm lên một tiếng rồi chạy đến vồ lấy hai cậu. Huyền Vũ dùng kiếm đỡ lấy chiếc móng vuốt sắc bén của Xích Hổ.
Hoàng Tiểu Long vung kiếm về phía Xích Hổ nói:“trảm sát”
Xích Hổ cảm nhận được sát khí nên nhanh chóng lùi lại.
Huyền Vũ nhíu mày hỏi:“đó là chiêu thức mà Hạ Diệp Ân dùng để đối đầu với Phong gia lần trước mà”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“cậu quên tôi có đôi mắt sao chép à? Tôi sao chép chiêu thức của cô ta để sử dụng trong tình huống khẩn cấp như hiện tại”
Huyền Vũ ôm mặt nói:“đúng là tôi quên điều này”
Xích Hổ sợ hãi nói:“Hạ…Diệp…Ân”
Hoàng Tiểu Long nhíu mày hỏi:“con thú kia biết nói chuyện à?”
Huyền Vũ suy nghĩ nói:“tôi nghe nói thú hồn có thể giao tiếp được với con người phải đạt cấp truyền thuyết trở lên”
Hoàng Tiểu Long khó chịu nói:“vậy ý cậu là thú hồn này đạt cấp truyền thuyết trở lên sao?”
Huyền Vũ gật đầu.
Nguyên Hạo cười nói:“các ngươi trò chuyện xong chưa? Xích Hổ giải quyết hai tên nhóc đó đi”
Xích Hổ sợ hãi nói:“ta không thể thực hiện nhiệm vụ này…ta không muốn nữ nhân đáng sợ kia nổi giận…ngươi tốt nhất không nên động đến hai tên nhóc đó đâu”
Nguyên Hạo nhíu mày nói:“chỉ cần ta ở trong viên trang này thì ta chính là vô địch không ai có thể chiến thắng”
Xích Hổ cười lạnh rồi biến mất.
Huyền Vũ cười nói:“danh tiếng của nương tử cậu khiến cho cả thú hồn còn phải sợ hãi như vậy”
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:“chúng ta bây giờ nên dùng hết sức đánh với hắn”
Huyền Vũ cười nói:“tớ chỉ có thể vung kiếm hỗ trợ cậu thôi, không dùng chiêu thức được”
Nguyên Hạo lao lên tấn công hai cậu, Hoàng Tiểu Long và Huyền Vũ nhanh chóng lùi lại.
Nguyên Hạo biến từ hư không ra một thanh kiếm rồi nhảy lên trên thanh kiếm đó.
Huyền Vũ nhíu mày nói:“hắn còn biết ngự kiếm nữa sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]