Chương trước
Chương sau


Ở chiến trường Ma Giới, hai chiếc cây của Huỳnh Quang Thế bị Phong Lãnh Nguyệt dùng những cánh hoa chết chóc đâm xuyên những thân cây đó khiến Huỳnh Quang Thế phải hộc máu.

Huỳnh Quang Thế thu hồi hai chiếc cây đó trở lại mặt đất rồi cầm kiếm lên.

Phong Lãnh Nguyệt cũng biến những cánh hoa thành kiếm.

Huỳnh Quang Thế lao lên đối đầu với Phong Lãnh Nguyệt nhưng dù có cố gắng hết sức thì Huỳnh Quang Thế cũng không thể chống đỡ được lâu.

Thanh kiếm của Phong Lãnh Nguyệt vung đến thì Huỳnh Quang Thế dùng kiếm đỡ nhưng thanh kiếm của Huỳnh Quang Thế liền lập tức bị gãy đôi khiến hắn bị văng vào những bức tường.

Vì cú va chạm này mà làm đầu Huỳnh Quang Thế chảy máu nhưng hắn vẫn quyết đứng dậy chiến đấu.

Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng lao đến định dùng một nhát kiếm kết liễu Huỳnh Quang Thế.

Một tiếng hét vang lên:"không được"

Giọng nói này khiến cho Phong Lãnh Nguyệt dừng tay lại.

Người hét chính là Đặng Ngọc My.

Cô bé chạy đến đứng trước che chắn cho Huỳnh Quang Thế nói:"huynh ấy là bạn muội nên muội không cho phép tỷ động đến huynh ấy"

Đột nhiên từ đâu nhóm người Hạ Diệp Ân chạy đến.

Kiều Ngân Hy tò mò hỏi:"đây có chuyện gì vậy?"

Phong Lãnh Nguyệt thở dài thu kiếm lại khiến những cánh hoa tách ra rồi tan biến trong hư vô.

Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:"sơn tặc xâm nhập Ma Giới đã bị tiêu diệt hoàn toàn"

Đặng Ngọc My chạy đến ôm lấy Hạ Diệp Ân hỏi:"tỷ tỷ Hoàng Minh Ngọc và Tần Băng Nhi ở đâu? Hai tỷ ấy đang trong sảnh điện đúng không?"

Hạ Diệp Ân buồn bã nói:"xin lỗi tỷ không thể...bảo vệ được hai người đó"

Đặng Ngọc My nghe xong như sét đánh ngang tai, cô bé run rẩy không dám tin những gì mình vừa nghe nên đã cố an ủi bản thân nhưng Kiều Ngân Hy đã đưa cô bé đến trước mộ của Hoàng Minh Ngọc và Tần Băng Nhi khiến cô bé khóc đến tê tâm liệt phế.

Ở trong rừng sâu, đang có cuộc chiến dữ dội của Kiến Văn và Bảo Thiên.

Kiến Văn cười gian tà nói:"hắc diệm thiên"

Một nhát chém màu đen kỳ lạ bay đến tấn công Bảo Thiên.

Bảo Thiên vung kiếm nói:"Nhất trảm"

Nhát kiếm màu trắng của Bảo Thiên bị vỡ vụn ngay khi vừa tiếp xúc với nhát kiếm của Kiến Văn.

Nhát kiếm ấy tấn công Bảo Thiên khiến cây cối xung quanh bị thiêu rụi, một ngọn lửa đen đang thiêu đốt cơ thể của Bảo Thiên.

Bảo Thiên nằm trên mặt đất hoàn toàn không còn khả năng chiến đấu.

Kiến Văn cười lớn:"ngươi bây giờ đã thấy được sức mạnh của ta rồi chứ?"

Thuộc hạ của Kiến Văn hỏi:"bây giờ giết hắn được không?"

Kiến Văn lắc đầu nói:"không, ta có ý tưởng còn hay hơn như vậy nữa"

Đặng Ngọc My khóc bên hai ngôi mộ suốt mấy ngày mà không ăn uống gì.

Kiều Ngân Hy thở dài bất lực nhìn cô bé.

Một tên lính chạy đến bẩm báo:"thưa Kiều trưởng lão, ở Tuyệt Thần Giới có tin tức một trong hai bang chủ của nhóm sơn tặc Uy Hiệp Bang là Bảo Thiên đã bị bắt nhốt trong ngục của Tuyệt Thần Giới chờ ngày xử trảm.

Đặng Ngọc My nghe xong hốt hoảng hỏi:"huynh ấy có sao không? ta phải đi giúp huynh ấy"

Cô bé nói xong thì ngất xĩu.

Kiều Ngân Hy đỡ cô bé dậy lạnh lùng hỏi:"Hạ Diệp Ân biết chuyện này chưa?"

Tên lính đó cung kính nói:"dạ thưa, tôi đã nói với nữ vương rồi ạ"

Ở Ma Giới, Hạ Diệp Ân đang nói chuyện với Phong Lãnh Nguyệt.

Huỳnh Quang Thế không tin nói:"vậy là Bảo Thiên...huynh ấy thua rồi...làm sao Kiến Văn lại có thể đánh bại huynh ấy?"

Phong Lãnh Nguyệt lạnh lùng nói:"ngươi toàn thân vết thương vậy định đi đâu?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.