Chương trước
Chương sau
Khi con người dùng vũ khí đánh nhau, thường sẽ thu hút một hai con Xích Giáp Trùng, hắn không thể ngăn cản những đoàn người đánh giết nhau vì lương thực, cũng không ngăn được việc Xích Giáp Trùng nghe được rồi tới, việc duy nhất mà hắn có thể làm là nhanh chóng giết chết những con côn trùng ghê tởm này.
Nắm chặt sợi dây thừng cột chắc trên đỉnh tòa nhà, Sở Vân Thăng vút qua đỉnh đầu đám người phía dưới, mũi tên băng bắn vụt ra, không tốn chút công sức xuyên qua lớp giáp xác của Xích Giáp Trùng, hoàn toàn đóng băng cùng với mũi tên.
Khi lướt qua phía trên con Xích Giáp Trùng, hắn đưa tay nắm lấy mũi tên đã bị đóng băng, nguyên khí lập tức tuôn ra, một người một trùng, lập tức được sợi dây thừng kéo bay lên trời, rơi xuống ban công phía đối diện.
Tiếng kêu khóc, tiếng gào thét của đoàn người lập tức ngưng bặt!
Tất cả ánh đèn pin đều tụ tập tới sau lưng Sở Vân Thăng.
Để lại trong mắt mọi người, chỉ là một bóng lưng cô đơn màu xám, cùng với cây nỏ thần bí mà hắn khoác trên vai.
Không ai biết người đó là ai!
Không ai biêt người đó từ đâu tới!
Y tựa hồ rất mạnh mẽ và thần bí, nhưng chưa bao giờ đặt chân xuống nhân gian!
Một mình đến, một mình đi.
Chỉ mang đi những con Xích Giáp Trùng đã chết!
Vì vậy những lời đồn liên quan đến y dần dần truyền ra từ khu phía đông Thân Thành.
Thành phố khủng bố xuất hiện càng ngày càng nhiều cao thủ, được lôi ra bàn luận khi có vài người gặp nhau, Sở Vân Thăng chỉ là một đối tượng lâu lâu được đề cập đến, phần lớn thời gian hắn đều yên lặng săn giết Xích Giáp Trùng ở những con phố không người.
Sở Vân Thăng cũng nghe được một vài đồn đãi loại này, nổi danh nhất có hai người, một người là nhân vật trong quân đội, biệt danh là "Cương Thiết Thú", nghe đồn chỉ cầm một đấm là có thể đánh chết một con Xích Giáp Trùng, Sở Vân Thăng rất muốn biết người này tột cùng có thể một hơi đánh ra bao nhiêu đấm?
Người còn lại nghe nói là cố vấn an ninh của chính phủ -- Băng Vương, năng lực của người này có phần giống với mũi tên băng của Sở Vân Thăng, chỉ khác là người ta có thể cùng lúc đóng băng vài con Xích Giáp Trùng.
Đứng trên tầng thượng một tòa nhà ba tầng, Sở Vân Thăng tự nhủ: Nếu như săn đủ số lượng Xích Giáp Trùng là có thể chế tạo chiến giáp, chờ cho ta có chiến giáp thì chưa chắc đã yếu hơn những người này!
Trong mấy ngày nay, Xích Giáp Trùng càng giết không ngờ lại ra càng nhiều, cũng không biết chúng nó đến cùng là chui từ đâu ra! Thế nhưng những con lạc đàn thì càng ngày càng ít, khiến cho hắn buồn thúi ruột.
Chỉ cần giết thêm 54 con nữa là bản thân không cần phải trốn chui trốn lủi đánh lén như vậy nữa!
Nhìn cái não heo trên mặt đường bên ngoài, đây là mồi câu của hắn, chẳng qua bây giờ xem ra không có gì hay rồi!
Hắn đã ẩn núp ở đây rất lâu, thân thể đã hơi tê cứng, hắn nghe những người đi qua nói hình như nhiệt độ bây giờ đã ngừng giảm xuống, có điều trời vẫn lạnh lẽo vô cùng!
Hẳn nên ăn một chút gì đó, Sở Vân Thăng sờ sờ cái bụng đã muốn lạnh như băng.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ăn mấy thứ như bánh quy, bánh mỳ, hôm nay hắn quyết định chơi sang làm một bữa đồ ăn nóng.
Cái tòa nhà ba tầng này trước kia là một nhà hàng sang trọng, Sở Vân Thăng không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được một phòng bếp ở tầng một. Kiểm tra một chút thấy đồ làm bếp vẫn còn, chỉ là bị lục lọi rơi vãi lung tung, tất cả những thứ có thể ăn có lẽ đều đã bị những người khác lục lọi lấy đi hết!
Có điều không sao cả, bản thân Sở Vân Thăng cũng có, đốt bếp cồn, với điều kiện bây giờ của hắn thì cùng lắm chỉ có thể làm một nồi lẩu mà thôi.
Thịt bò, cải trắng, bún, thậm chí còn cả một vài miếng đậu hũ, trộn lung tung lại với nhau, rất nhanh đã có một nồi lẩu thơm lừng.
Đây đại khái là bữa ăn ra hồn đầu tiên mà Sở Vân Thăng ăn trong mấy ngày nay, tuy rằng lượng lương thực mà hắn cất giữ rất nhiều, thế nhưng vẫn không yên tâm nấu nướng ăn uống thoải mái, vả lại hắn cũng không rành mấy chuyện này lắm.
Nuốt một miếng cải trắng và thịt bò nóng hổi vào bụng, cả dạ dày đều ấm áp dễ chịu hẳn. Hắn thậm chí là thoải mái run cả người, quả thật là lâu lắm rồi không được ăn một bữa cơm nóng hổi thế này!
Một bữa cơm nước bình thường lúc trước, tới bây giờ đã biến thành một hưởng thụ xa xỉ.
"Ồ? Có người đến sao?" Sở Vân Thăng nuốt một miếng thịt bò, vội vã cầm nỏ lên, trong nồi ít nhất còn có một nửa thức ăn vẫn chưa ăn xong, hắn bây giờ vẫn còn hơi tiếc.
Thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt Sở Vân Thăng là một đám học sinh mặc đồng phục, nhìn chằm chằm vào nửa nồi thịt bò của hắn, thứ xuất hiện tiếp theo là một đám nam nam nữ nữ cầm trong tay đủ loại vũ khí, vẫn là nhìn chằm chằm vào nửa nồi thịt bò của hắn.
Phòng bếp của nhà hàng xa hoa này không thể nói là không lớn, thế nhưng đột nhiên có nhiều người tiến vào như vậy, khiến nó có vẻ hết sức chật chội.
Sở Vân Thăng nhấc cây nỏ, đơ ra một lúc, nói một câu mà chính hắn cũng cảm thấy xấu hổ: "....Của ta!"
Một gã đàn ông cường tráng, trên mặt có một vết sẹo đỏ lòm thật dài, đầu bóng lưỡng, vừa nhìn đã biết là một nhân vật hung hãn, cầm trong thay một thanh dao bầu khiến người ta rùng mình, đập đập lên bếp lò, tùy ý nói: "Bây giờ không phải nữa rồi!"
"Vậy sao?" Sở Vân Thăng hừ lạnh một tiếng, con người hắn ăn mềm không ăn cứng, nếu ngươi hạ mình nói vài câu dễ nghe, cầu xin hắn, hắn có lẽ còn xem xét, dù sao hắn cũng có rất nhiều lương thực, chia cho ngươi một ít cũng không vấn đề gì.
Còn nếu ngươi đã thích chơi cứng, vậy thì chỉ chọc cho hắn cáu, huống hồ hắn cũng không còn là một gã nhân viên tay trói gà không chặt nữa, Sở Vân Thăng cau mày nói: "Ngươi có thể thử xem!"
Gã đàn ông như thể nghe được một chuyện hết sức buồn cười, lấy dao bầu chỉ vào đám người bên hắn, cười ha ha nói: "Nhóc con, bớt ra vẻ đi! Một cây nỏ của mày, bắn một mũi tên xong còn làm được gì, chúng tao có nhiều người thế này, mày không có kết cục tốt lành gì đâu!"
Sở Vân Thăng vẫn nói bằng một giọng không nhanh không chậm: "Vậy sao, ai nói ta phải bắn bọn họ? Ta chỉ cần bắn chết một mình ngươi là được rồi!"
Gã đàn ông cả giận hừ một tiếng, phất phất tay, nói: "Mày ngon! Tứ muội, cho thằng nhóc này mở mang kiến thức một chút!"
Sở Vân Thăng tưởng là hoa chiêu gì, nào ngờ trong đám người của đối phương nổ "pằng" một tiếng, không ngờ lại trực tiếp nổ súng!
Trước giờ hắn vẫn luôn tập trung vào săn giết Xích Giáp Trùng, rất ít khi tham gia vào tranh cướp thức ăn của con người, nhận thức về hành vi của người khác vẫn dừng lại ở thời đại Mặt Trời, cái kiểu một lời không hợp liền đại khai sát giới kiểu này, hắn đúng là chưa từng ngờ tới!
Nếu như Điêu Định Quốc có ở đây, nhất định sẽ thầm mắng gã đàn ông kia là ngu xuẩn, đáng tiếc hắn không có ở đây, không ai biết lai lịch của người thanh niên này, chỉ biết là một người có thể nấu ra một nồi lẩu thịt bò, nhất định là có rất nhiều lương thực, giết hắn, đồ ăn của hắn sẽ biến thành của chúng ta!
Viên đạn "Đinh" một tiếng rơi trên mặt đất, cả phòng rất yên tĩnh, vô cùng quỷ dị.
Tứ muội chưa bao giờ gặp qua người có thể ngăn cản viên đạn của mình, từ sau khi nàng thức tỉnh thì càng không có ai có thể làm được điều đó.
Sở Vân Thăng đứng ở đó đến động cũng không động đã có thể ngăn cản một viên đạn của mình, khiến cho nàng có chút kinh ngạc, chẳng qua điều này vẫn chưa hù được nàng. Trong mắt nàng, Sở Vân Thăng cùng lắm cũng chỉ là một người thức tỉnh mà thôi, có một chút năng lượng phòng ngự, người giống vậy nàng cũng từng gặp rồi, một trong số đó còn chết dưới họng súng của nàng nữa!
Phát đạn đầu tiên của nàng không mang theo bất cứ năng lượng gì, đối phương nếu như là người thức tỉnh, có thể ngăn cản được cũng là chuyện hoàn toàn hợp lý.
Tứ muội cười nhạt, tránh được phát thứ nhất, vậy thì thử phát thứ hai xem! Nàng không chút do dự truyền vào phần lớn năng lượng hệ hỏa của nàng, Pằng bắn ra phát súng thứ hai!
Sở Vân Thăng sau khi bị nàng bắn phát đầu tiên mới kịp phản ứng, nháy mắt đã nổi giận, nghĩ thầm con mẹ nó chỉ vì nửa nồi thịt bò, cái đám khốn nạn các người liền muốn mạng của ông, ta sống đến chừng tuổi này, lại còn không bằng nửa nồi thịt bò?
Đạn? Hắn hoàn toàn không thèm để ý, nguyên phù Lục Giáp hoàn toàn không đếm xỉa đến loại tấn công không mang theo năng lượng này.
Sở Vân Thăng lập tức vận nguyên khí kéo nỏ, đối phương một câu không hợp đã muốn đưa bản thân vào chỗ chết, mình đương nhiên sẽ ra tay không nể nang gì, sư tử vồ thỏ, tất dồn toàn lực!
Mũi tên băng bay vèo ra ngoài, mang theo hơi lạnh thấu xương, đầu bóng lưỡng sớm đã chuẩn bị phòng ngự, gã quyết định chặn đứng một mũi tên của người này, giúp Tứ muội có đủ thời gian nổ súng bắn chết đối phương.
Thế nhưng gã đã phạm phải một sai lầm, một sai lầm rất nghiêm trọng, bởi vì gã đã chọc sai người, có những lỗi lầm một khi đã sai, thì không bao giờ còn cơ hội để sửa chữa.
Mũi tên băng của Sở Vân Thăng vừa mới bắn ra, viên đạn năng lượng hệ hỏa của Tứ muội cũng đã bắn tới, vì vậy trong phòng bếp nhỏ bé này xuất hiện cảnh tượng bên băng bên lửa.
Đầu bóng lưỡng không hề nghi ngờ dễ dàng bị đông thành tượng băng, nếu như gã không phải người thức tỉnh, Sở Vân Thăng nghĩ gã hẳn phải chết rồi, khí lạnh của mũi tên băng không phải là thứ mà một người bình thường có khả năng chịu được.
Viên đạn năng lượng hệ hỏa của Tứ muội chuẩn xác xuất hiện ở vị trí trái tim Sở Vân Thăng, thế nhưng nó cũng không xuyên thủng trái tim, sau đó đốt cháy tất cả như nàng tưởng tượng. Chỉ là nhẹ nhàng bắn ra một đóa hoa lửa, không gian trước người đối phương hơi vặn vẹo một chút, ngọn lửa tắt ngúm!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tại sao lại như vậy?
Trong lòng Tứ muội căn bản không cách nào chấp nhận, một viên đạn hoàn toàn đủ sức bắn xuyên vào cơ thể Xích Giáp Trùng, vậy mà lại không thể phá được phòng ngự của người này? Hắn thậm chí ngay cả quần áo cũng không cháy một chút!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.