Bởi vì không còn mặt trời, quan niệm về thời gian của mọi người cũng rơi vào hỗn loạn, tuy rằng vẫn còn đồng hồ có thể cho thấy được ngày giờ chính xác, thế nhưng ngươi làm sao nói bây giờ là ban ngày mà không phải là buổi tối? Bây giờ lúc nào mà chẳng phải là buổi tối! 
Cho nên kể từ lúc Xích Giáp Trùng không còn xuất hiện nữa, mọi người đều dần dần tính giờ theo hai mươi bốn tiếng, đã chẳng còn phân biệt sáng tối ngày đêm gì nữa. 
Cửa chính tòa nhà số tám bị Xích Giáp Trùng phá hủy đã không còn vật liệu để sửa chữa lại, lục tục có người từ những tòa nhà khác dọn sang sống ở đây, đến 20 giờ, Sở Vân Thăng nhìn qua mắt thần mới thấy trước phòng mình đã ngồi đầy người đến đây tránh nạn. 
Tựa như chỉ khi ở trong tòa nhà số tám này mới khiến cho người ta cảm thấy an toàn, số người càng ngày càng nhiều, ngồi được hai tiếng đồng hồ thì rốt cuộc cũng bắt đầu có người không nhịn được đến gõ cửa phòng Sở Vân Thăng. 
Sở Vân Thăng không để ý đến bọn họ, bây giờ để ý chính mình cho tốt cũng đã không tệ rồi, qua trận chém giết sinh tử mười mấy tiếng trước, hắn biết rõ nếu muốn sinh tồn trong cái thế giới lúc nào cũng có thể xuất hiện lũ côn trùng này, nhất định phải nắm chắc việc tu luyện nguyên khí của mình. 
Trong hai ngày nay hắn lại nghĩ ra hàm nghĩa của mười mấy ký hiệu trong sách cổ, phát hiện ra trình độ tu luyện nguyên khí của mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/33404/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.