Chương trước
Chương sau
Quân đội Thục thành pháo kích không trung đã tạo thành phiền toái rất lớn cho Sở Vân Thăng. Pháo đông lạnh đem không trung thành thị ngưng kết thành thế giới bông tuyết khổng lồ, hình thành vô số bông tuyết vô cùng chắc chắn, cứ như sắt thép, hơi có chút sơ ý liền bị vây khốn, mà Băng Tộc có thể đạp tuyết lăng không, trên dưới tập kích, cơ hồ đem ưu thế vốn có của hắn cùng Minh vứtđi.

Không chỉ như thế, Thục thành còn có tới mấy trăm vạn nhân khẩu, mấy chục vạn binh sĩ, cùng hơn vạn năng lượng thao túng sư, nếu như không sớm uy hiếp sẽ như cuộc chiến Hoàng Sơn bị dị tộc lợi dụng.

"Tôn… , Sở tiên sinh, chúng tôi cũng không muốn cùng ngài đối địch, chỉ là uy thế băng minh như núi, nếu như không tuân theo, chúng tôi sớm muộn cũng chết mà thôi." Một gã quan quân mang kính mắt đang cố áp chế sự khủng hoảng trong lòng mà kiên trì nói ra. Trên chiến trường lúc này, một thân người đạp tuyết, mang theo đầu băng sử, hiên ngang tiến thành là chuyện xưa nay chưa từng thấy.

"Sở tiên sinh, không bằng ngài hãy đáp ứng các nàng đi, cho dù ngài giết hết chúng tôi cũng không làm nên chuyện gì, chúng tôi bất quá chỉ là chỉ huy khu vực tiền tuyến, chỉ huy hạch tâm hệ thống không ở chỗ này." Một quan quân khác nóng lòng, cũng nhanh nói gấp.

Hắn tuyệt không hoài nghi cái tay kia của Sở Vân Thăng có thể hay không đem thanh kỳ kiếm chén bay đầu của bọn hắn, nếu chết do đại quân côn trùng thì là một người lính, hắn cũng chấp nhận; nhưng chết tại đây vì một lý do như thế, dù là ai đều sẽ cảm giác có chút không đáng.

Sở Vân Thăng đem đầu băng sử ném về phía trước, xuống dưới chân của bọn hắn, đồng thời tay tạo thành nguyên khí kiếm, lạnh giọng nói: " chỉ huy hạch tâm hệ thống ở đâu? Nói "

Một đám quan quân liền bạo động một hồi, cái đầu kia như có lực sát thương vô hình, làm bọn hắn ào ào tránh đi, không dám tiếp cận.

Lúc này, trong long Sở Vân Thăng như cảm thấy chuyện gì, hai chân phát lực nhảy lên không trung, trong chớp mắt, nghịch nguyên khí kiếm giơ cao, một đạo tiếu kiếm khí sát không chém ra, cùng một đạo kiếm hình ngọn lửa khác chạm nhau.

Oanh... Bành...

Hai tiếng nổ gần như vang lên cùng một lúc, sau lưng Sở Vân Thăng trong giây lát liền trở thành một biển lửa, đám quân quan chết tại chỗ hơn nửa, số người bị trọng thương nhiều vô số kể, người còn có thể đứng không có mấy ai.

Mà trước mặt hắn, mười hai người thức tỉnh mặc chế giáp chiến đang hợp lực đỡ tiếu kiếm khí, trận khí lưu đại loạn, ba quang hồng hồng.

"Kiếm khí, ngươi vậy mà có thể tu luyện ra kiếm khí, khó trách ngươi có thể giết chết một băng sử cấp thấp, nhưng bất quá ——" đầu lĩnh không phải ai khác mà chính là môn nhân sở thuật- Thiệu Bính, giờ phút này hắn đang lạnh giọng khẽ hừ, ánh mắt tràn đầy hung quang!

"Ngươi tới vừa vặn" Sở Vân Thăng rút kiếm chỉa xuống đất, như quỷ mỵ gào thét đánh tới.

Thiệu Bính tâm lặng, mắt phát hàn quang, lúc này khẽ quát một tiếng: " kết trận, sở diễn sát trận "

"Hoắc "

Mười một môn nhân sở thuật khác ầm ầm một tiếng liền di hình đổi ảnh, tất cả tiến vào một phương vị trí, hỏa năng hoà lẫn theo phù hợp quy tắc nào đó khiến thế năng lập tức tăng vọt gấp mấy lần

Lúc này, Sở Vân Thăng đã rút kiếm bức đến, khóe miệng Thiệu Bính nở ra một nụ cười lạnh, quát một tiếng: " kiếm trận, giết "

Ngọn lửa từ mười hai thanh trường kiếm phát ra, dưới quy tắc trận pháp hóa thành vô số ảnh kiếm hỏa năng phóng lên trời ——



Một thanh Hỏa Cự Kiếm dài đến hơn 10m lăng không tới, Liệt Hỏa giống như có thể đốt cháy tất cả không khí chung quanh, lập tức như lôi đình vạn quân mà hướng Sở Vân Thăng trảm xuống, kiếm còn chưa tới mà đã thấy bỏng rát.

Uy lực hơn xa một kích băng quyền của " băng sử Ỷ ".

"Chút tài mọn" Sở Vân Thăng lại lãnh đạm nói, rút kiếm giơ cao lên trời rồi nhảy dựng lên, hào quang kiếm thể nghịch nguyên đại thịnh, cả người mang kiếm nghênh lấy thanh Hỏa Cự Kiếm trảm xuống, quát lên một tiếng lớn: "Bổ kiếm thức "

Đây là ba kiếm thức sát trùng mà hắn tự nghĩ ra, chiêu thức không nhiều, nhưng rất thực dụng, "Bổ kiếm thức" hắn đã dùng qua không biết bao nhiêu lần, từ lực đạo, phương hướng, đến kiếm điểm được hắn khống chế vô cùng thành thạo, một kiếm bổ ra, chỉ đợi phá địch.

Hô —— hô

Nghịch nguyên khí kiếm chém lên Hỏa Cự Kiếm, nguyên khí cường hãn lập tức đem hỏa diễm bạo ngược phân thành hai, rồi tiếp tục lăng không chém tới

Hỏa Phong đem chiến giáp Sở Vân Thăng bay phất phới, công trình xây dựng hai bên lập tức tan thành dịch thể, không còn một vật.

Cùng lúc đó, bởi vì năng lượng sinh ra chấn động mà khiến tạng phủ bọn người Thiệu Bính rung động, thất khiếu chảy máu.

"Điều đó không có khả năng, sở diễn sát trận kiếm trận dù là dùng để đối phó băng sử, cũng ——"Thiệu Bính kinh hãi, lui về sau nửa bước, không thể tin vào hai mắt của mình.

"Lại đến" Sở Vân Thăng trong lúc được cho không có khả năng nào này, tiêu nhiên một tiếng, không cho bọn hắn bất luận cái cơ hội để thở nào, mượn nhờ phản xung lực của Hỏa Cự Kiếm mà xoáy lộn mèo; chuyển, giơ kiếm lần nữa đánh xuống, kiếm quang vỡ toang, sáu đạo kiếm khí phóng đi.

"Kiếm Vũ trận" Thiệu Bính ổn định tinh thần, quát chỉ huy. Hắn bố trận, mười một trận vị còn lại đều nghe theo mệnh lệnh này của hắn, nếu không toàn bộ trận sẽ sụp đổ.

Tức thời, từng đạo hỏa trường kiếm từ sở diễn sát trận như hoả tiễn đồng dạng phóng ra.

Kiếm khí chống lại hỏa diễm kiếm, nghịch bản thể nguyên khí tinh thuần chống lại Liệt Hỏa nguyên khí, một hồi năng lượng nguyên khí lập tức triển khai đang cô gắng triệt hạ lẫn nhau

Thắng bại còn chưa phân, Sở Vân Thăng lần nữa dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng, lại một lần nữa phóng ra sáu đạo kiếm khí, xông đánh tới.

Trong chốc lát, sắc mặt Thiệu Bính thảm biến, sáu đạo kiếm khí đầu tiên đã khó có thể ngăn cản, sáu đạo kiếm khí thứ hai phải dùng cái gì ngăn cản đây?

Nhưng mà, Sở Vân Thăng giống như là muốn triệt để làm cho hắn tuyệt vọng, lại một lần nữa giơ cao kiếm lên.

Liền ngay sau đó, sáu đạo kiếm khí thứ ba được phát ra

Chút can đảm vừa rồi của Thiệu Bính thoáng cái liền biến mất, người ngây ra như phỗng: “ba đợt kiếm khí làm sao có thể cản trở được? Làm sao có thể…”

Cang cang cang...

Từng đạo kiếm khí phóng đến, phá hủy kiếm hỏa vũ, phá hủy sở diễn sát trận, cắm lên trận vị, Hoa Quang lóe lên, trận đạo bị phá hủy, hỏa năng lượng ầm ầm sụp xuống, hướng vào phía trong đột nhiên co rụt lại, bành mà một tiếng, tựa như hồng thủy bạo liệt phun ra.

Mười hai thân ảnh như diều bị đứt dây, bị ném bay ra ngoài. Kiếm khí cùng trận bị hủy khiến năng lượng bạo tạc nổ tung, kéo đứt thân thể của bọn hắn, máu tươi đầm đìa.

Thiệu Bính lúc này đã hấp hối, lúc này nắm dưới chân Sở Vân Thăng, hắn lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Không thể tưởng được sở thuật chính thức lại có uy lực thực sự to lớn như thế, Sở Vân Thăng, đừng tưởng rằng thực lực ngươi mạnh hơn băng sử mà cho có thể hoành hành, đợi người của năm liên minh xuất bình, ngươi chỉ còn đường chết chỉ có, chỉ có, ta, chúng ta..."

"Không, không gia nhập, chúng ta, ngươi vĩnh viễn, vĩnh viễn, cũng đừng mong có được, ngọc, ngọc bài..."

"Ta đã không cần" Sở Vân Thăng thu hồi nguyên khí kiếm, nhìn về chỗ Minh đang cùng Li giao chiến, lạnh lùng nói.

Thiệu Bính mở to hai mắt nhìn, không cam lòng mà nói: "Vì, vì, cái gì...", lời nói chưa xong, không chịu nhắm mắt chết

Xa xa, quan quân đeo kính mắt, ghé vào máy bộ đàm cự ly ngắn, ra sức mà thỉnh cầu trò chuyện nói:

"Này... Uy..."

"Này này, uy, xin thông tri tướng quân, ta là Đông Minh -chỉ huy khu vực tiền tuyến, đại bộ phận quan quân đã bỏ mình... Ai làm? Vốn là do Sở Vân Thăng, về sau là do Thiệu Bính, nhất thời không thể kể rõ ràng... Tướng quân, chúng ta phải làm sao bây giờ? ..."

"Hắn bắt chúng ta đầu hàng, tắt tất cả pháo..."

Lúc này, micro trên tay quan quân bị một người khác cướp đi

"Này, uy?" Một đầu khác truyền đến thanh âm nam nhân.

Sở Vân Thăng cầm micro, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta là Sở Vân Thăng, Thiệu Bính đã chết, ta cho ngươi biết, còn lại chính là ân oán giữa ta cùng Băng Tộc, cùng các ngươi không có quan hệ, nếu như các ngươi dám tấn công ta, ta chỉ có một câu: giết chết tất cả các ngươi "

Nói xong, hắn “Ầm” một tiếng cúp máy, thân mình đã ở ngoài mười mét, hướng một tòa lầu cao mau chóng đuổi tới, một bên vừa phóng đi, một bên vừa dùng nhiếp nguyên phù bổ sung nguyên khí.

Trên bầu trời, bốn phía bay lên bông tuyết khổng lồ, bao phủ cả Thục thành.

Sở Vân Thăng đứng trên sân thượng tòa nhà có hơn ba mươi tầng, tay phải lăng không tạo phù, từng tấm từng tấm một xếp thành một hàng lơ lửng giữa không trung.

Tam giai Ly Hỏa phù, tại thời điểm Nhi Nguyên Thiên, để chế tạo phải hao phí nguyên khí quá nhiều, mà lại vô cùng khó khăn, nhưng hắn hiện đã ở cảnh giới Tam Nguyên Thiên, điều đó khiến tốc độ chế phù có vẻ trôi chảy, mau lẹ hơn.

Sau khi chế xong 10 cái phù, Sở Vân Thăng hít một hơi, lấy cung ra, Cực Quang tiễn lập tức ngưng tụ tại dây cung, đầu mũi tên cắm lấy tờ Ly Hỏa phù đầu tiên.

Vèo

Mũi tên phi phù phụ, bắn vào "Đại trận" bông tuyết khổng lồ.

Mô... Oanh...

Giữa trời tuyết trắng, hồng quang lóe lên, phù thể kích hoạt khiến thiên địa bừng sáng

Như lưu tinh từ trên trời rơi xuống, trong phạm vi trăm mét đều bị thiêu đốt.

Mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba... Cho đến mũi tên thứ mười

Sở Vân Thăng nhất cổ tác khí, liên tục bắn mười mũi tên, đem tất cả Ly Hỏa phù đều kích hoạt.

Oanh ầm ầm...

Trên bầu trời bao la của Thục thành tựa như xuất hiện mười đợt pháo hoa hoa mỹ, cơ hồ chiếu sáng cả nội thành, khiến vô số người phải duỗi cổ nhìn lên.

Hỏa nguyên khí lập tức đem cung điện bông tuyết quét sạch, lộ ra lờ mờ đêm

Xa xa tiếng pháo, lúc này, bỗng nhiên tắt đi.

Bông tuyết "Đại trận" mất đi, Li đã không thể tiếp tục mượn lực vật cùng Minh loạn chiến trên bầu trời, chỉ có thể phiêu nhiên mà xuống.

Trong lúc này, bên ngoài bông tuyết khổng lồ dần dần tan rã, từ bốn phương tám hướng mười ba khung phi hành khí gấp bay tới, lập tức đem nàng cùng với Minh bao vây lại.

Trong máy phi hành là một đám băng sĩ áo trắng bồng bềnh, lại có đến hơn bốn mươi người

Li rơi xuống, một lần nữa đáp lên chiếc máy phi hành cuối cùng, mềm rủ ngã quỵ xuống, nói: "Sở, ngươi có thể chiến, nhưng hết thảy đến đây là kết thúc rồi, đem sách giao cho ta, cùng ta rời đi, câu nói kia của ta vẫn còn hiệu lực, cam đoan an toàn của ngươi."

Sở Vân Thăng nhìn khắp bốn phía, cười lạnh, nói:

"Ta cả đời này, cẩn thận từng li từng tí, không dám chọc ghẹo ai, cũng không gây sự với ai, thầm nghĩ chỉ muốn bình an mà sống, không có làm qua bất kì chuyện gì kinh thiên động địa."

"Nhưng hôm nay, ta muốn thử xem, có phải bởi vì ta luôn trốn tránh, lúc nào cũng cầu bình an... nên cái gì cũng đều không có."

"Ta nói rồi, ta muốn đi, các ngươi ai cũng không ngăn được "

"Sở ——" Li như đang muốn nói gì thì một băng sử từ cửa hầm máy phi hành chui ra, khẩn cấp nói: "Đại đội trưởng, tổng bộ thông báo, Đa năng tộc đã chấp nhận dù phải chịu tổn thất hai phần ba hạm đội cũng đã cưỡng chế tiến hành bước nhảy "Tầng trời thấp ", tránh tất cả chốt chặn đường, rất nhanh sẽ đuổi tới bên ngoài Thục thành "

Nàng còn chưa dứt lời, trên không khu dịch thể côn trùng truyền đến một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, sau đó xuất hiện một chiến hạm khổng lồ, là chiến hạm mà không phải là máy phi hành, thân hạm lộ ra vẻ uy phong lẫm lẫm

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.