Căn tử ngây ra một lúc, tiếp theo làm một bộ mặt "Ta đã hiểu rồi" nở nụ cười, liên tục nói: "Ra vậy, ra vậy,,, ta bây giờ liền đi mở cửa."
Căn tử chạy nhanh tới, mở cửa phòng, cười xấu xa nói: "Cô gái, tiểu Dương giới thiệu đến phải không? Khuôn mặt nhỏ bé dễ thương lắm, bao nhiêu tiền một đêm?"
Nhưng không ngờ âm thanh người nữ kia thản nhiên nói: "Ngươi trả nổi sao?"
"Ơ, thật sao? Chẳng lẽ là -----" Căn tử còn chưa có nói xong, đã bị ngăn lại.
"Căn tử, trở về." Sở Vân Thăng xoa lấy giầy, một tay kéo Căn tử lại, kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi đến được nơi đây!"
Thấy Sở Vân Thăng hình như biết nàng, Căn tử có chút hồ đồ rồi, chen miệng nói: "Cô gái này là ai thế?"
Tới không phải ai khác, tất nhiên là Đường Y, tuy thời điểm Sở Vân Thăng nghe được giọng kia có chút kỳ quái, nhưng quả thật chính là nàng, chỉ là không rõ nàng tại sao khi nãy không tìm mình, lại muộn như vậy tới nơi này làm gì?
"Không hoan nghênh phải không?" Đường Y Linh đi vào, hiếu kỳ dò xét mọi nơi gian phòng của Căn tử và Sở Vân Thăng, sau khi dạo qua một vòng, nàng ngồi xuống ở mép giường, hai tay chống lên giường, nói: "Ta lớn như vậy, còn không có ở qua khách sạn nhé, đêm nay ta sẽ ở lại chỗ này không đi."
Sở Vân Thăng trong nội tâm trầm xuống, quay đầu nói: "Căn tử, ngươi đi ra ngoài trước đi."
"Đi, các ngươi cứ trò chuyện." Căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/2740874/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.