Chương trước
Chương sau
Đại chiến khởi hề, vân phi dương!

Câu thơ này dùng để hình dung dị tượng thiên địa lúc này thật phù hợp!

Hỏa năng lượng xông thiên giễu loạn màn đêm, khí lạnh hạ giáng, lửa nóng tăng lên, mây tụ mây tan!

Trùng tử ào ạt, binh triều tựa biển kéo đàn kéo lũ mà ra. Viêm, Sở Vân Thăng, quân đội nhân loại, năng sĩ tổng bộ tứ phương đồng khởi!

“Lão thủ trưởng, người không đi được, ngài là trụ cột của chúng ta!” Một sư trưởng kéo chặt tay của Vũ Phương Hầu khẩn cầu.

“Trụ cột? Trụ cột mẹ nó! Người kháng mệnh trước tiền tuyến là các ngươi, giờ không cho lão tử ra trận cũng là các ngươi!” Phương Vũ Hầu quát.

Vị sư trưởng ấy khó xử hòng giải thích: “Lão thủ trưởng, không phải binh lính sợ chết, Bằng Thành, Ngũ Dương thành, chúng ta đều không hề rút quân, nhưng lần này trùng tử quá..quá…”

“Buông ra! Buông ra! Nếu không buông ra nữa, lão tử xử bắn ngươi!” Vũ Phương Hầu rút súng ra chỉa vào trán của tên sư trưởng kia.

Đây không phải phim truyền hình dài tập lê la thời đại Dương Quang, kháng quân mệnh dù cho là có ý tốt đi chăng nữa cũng có thể bị xử tràn lan.

Vũ Phương Hầu đội mũ bảo hộ vào đi theo quân đội bước chân lên chiến hạm. Quay đầu ngó nhìn đảo Kinh Kích, lão nói với sĩ quan của mình: “Hoắc Gia Sơn đã làm một việc tốt, ta phục hắn. Cục thế trước mắt, thắng thua đã quá rõ! Chúng ta đã không còn đường lui, xin chư vị hãy quyết tâm tử chiến,sự toàn vong của Cảng Thành đã trong tay chúng ta! Hắc Ám giá lâm, liên lạc tắc nghẽn, những người kháng lệnh tiền tuyến nhiều vô số kể, trận chiến này, lão tử đích thân rat ay, phàm có kẻ kháng lệnh, lập tức xử bắn tại chỗ!”

Lúc này, một sĩ quan quân phục lạ lùng chạy đến xì xầm sát tai Vũ Phương Hầu: “Thủ trưởng,quả bom nguyên tử cuối cùng đã lấp ráp hoàn tất!”

Khuôn mặt của Vũ Phương Hầu phảng phất già thêm mươi tuổi, lão hỏi: “”Đội cảm tử đâu?”

“Phong, ngươi điên rồi! Dừng lại mau!” Viêm vội vàng rú lên.

Vân Thăng bay lên giữa không, hắn vẫn không nói một lời, mặc cho Hỏa năng lượng khổng lồ kia đổ dồn vào người.

“Phong, Thương đã nhượng bộ, người có thể bỏ qua cho thi thể.” Viêm vẫn hòng cố gắng thuyết phục.

Vô số trùng tử bị hất bay lên tan tác thân xác, vỡ vụng thành cám đổ dồn về phía hắn.

Đại quân vạn trùng của Viêm bị hắn đẩy lùi ra sau, lúc này trừ khi bổn thể của nó đích thân xuất trận, chứ không e rằng không thể dùng chiến trùng ngăn trở.

“Phong, ngươi làm thế cũng vô ích thôi, ngươi không thể thắng nổi ta! Còn ngươi nhất thiết phải chết!” Viêm vẫn còn những lời khuyên nhũ cuối, mà có lẽ chính xác hơn đây là mệnh lệnh của Thương.

Đây mới thật sự là kế hoạch thật của nó, cần thi thể, và cần cả Vân Thăng.

Dưới chân Vân Thăng lúc này, cự phần đã đổ, dịch thể đổ ngược, thân trùng vỡ vụng, một điểm chấm đen nhỏ tựa cây kim dưới bể treo lơ lửng trên không trung cao vời. Hàng ngàn con trùng tử, vô vàn Hỏa năng lượng, hàng tấn dịch thể thúc sinh đang phát huy năng lực đội trời lấp biển, dưới quy luật vận động của hỏa lưu đang đồng loạt đổ dồn vào chấm đen trong thể nội.

“Viêm, Thương không hiểu, nhưng ngươi hiểu. Khi ngươi giết hắn, ngươi biết ta sẽ làm gì!” Vân Thăng nhắm mắt mặc kệ, chuyên tâm vào việc dung hợp thân Cẩm Thạch.

Lúc trước khi Cẩm Thạch Hoàng Sơn nâng cấp chỉ có thể hóa thân thành cự trùng tiền sử, còn hắn lại có thể trở thành như Cẩm Thạch ngoài Hoàng Sơn trước kia.

Một lát sau, Viêm lạnh lùng nói: “Lệnh Thương, giết Phong!”

Vô số con trùng tử cảm tử từ cự phần Viêm bay ra như vũ bão bay xông đến Vân Thăng đang dung hợp.

Đùng..đùng!

Trên không trung khí lưu Hỏa năng lượng cứ nối tiếp nhau,từng đóa từng đóa hỏa vân nổ ra, từ xa xa trông giống các bông pháo hoa đẹp mắt, chỉ là đây là pháo hoa của sự chết chóc.

Tổng cộng hơn ba ngàn con Xà trùng đồng loạt ngẩng đầu thè lưỡi chợt chờ, hỏa cầu nóng bổng ào ạt xuất công.

Trăm mấy con Tử Viêm ma trùng xếp thành một hàng ngang trải dài đường ranh giới, pha xông kích Tử Viêm đồng loạt phóng!

Hàng vạn con Xích Giáp trùng, vô vàn con Thanh Giáp II chen lấn nhau định sử dụng khí lưu Hỏa năng dập tắt hỏa diệm và dịch thể.

Tầng tầng công kích lập tức triển khai sau khi Viêm hạ lệnh như đã được chuẩn bị sẵn trước. Điều này càng khiến Vân Thăng thấy mỉa mai vì chúng vẫn có ý muốn gạt mình.

Hắn giận dữ gào lên, năng lượng từ bốn phương tám hướng ập đén công kích làm hỗn loạn khí lưu khiến thân thể hắn xém chút đã phân thay bốn năm khúc.

Quá trình dung thành thân thể Cẩm Thạch tưởng chừng mạnh mẽ, thật chất lại là lúc yếu đuối nhất của bổn thể.

Chỉ cần bất cẩn, thân tan thể vong!

Hắn đã nhìn thấy chiến đấu cơ cùng đội chiến hạm của nhân loại, và đội cơ động cũng vòa lên bờ, nhưng chúng vẫn dừng lại từ xa xa, chở đợi, hoàn toàn không có ý sẽ viện trợ hắn liền.

Đương nhiên, hắn cũng không dám trông chờ vào quân đội Cảng Thành.

Hắn vẫn trầm mặc như chết đi, nhìn chăm chăm vào thân ngươi trong Phong Ấn phù, dưới sự bổ sung năng lượng dồi dào, nó đang được hỏa tốc kiến tạo lại.

Tầng khí lưu Hỏa năng lượng ngày càng hỗn độn hắn cũng mặc kệ. Hắn cũng đang chờ đợi, yên lặng chờ đợi, cầm cự chờ đợi.

Trên không rơi rớt các loại tạp chất không thể dung hợp vào thân trùng của hắn, thuận theo khí lưu Hỏa năng lượng do hắn thao túng phóng vào mười tám bọc dịch thể không trong cự phần tu phục, để chúng nhanh chóng trưởng thành đồng bộ với hắn.

Khí lưu dung hợp ngày càng hỗn tạp, công kích của Viêm cũng ngày càng lợi hại, nó đã bắt đầu xuất chiến trùng hòng tiếp cận tấn công!

Vân Thăng không ngừng vận dụng hết cực hạn thể xác để gia tăng tốc độ dung thể.

Đùng!

Lớp chiến trùng đầu tiên đã tông vào, khí lưu dung hợp bị một cơn trấn động mạnh tựa núi lở, thân thể Vân Thăng cũng đung đưa bất định.

Đùng đùng đùng!

Lớp chiến trùng thứ hai, ba cũng bắt đầu dồn lên đông như kiến cỏ.

Khí lưu dung thân của Vân Thăng bị chúng bao vây giọt nước không qua. Xa xa nhìn đến cứ như một cây cự thụ bám đầy kiến.

Lúc này, tổn hại lớn nhất của Vân Thăng không phải bất kỳ chiến trùng nào, mà là bọn trùng chỉ yếu ớt kia.

Viêm gần như đã phái tất cả Trùng Chỉ mình có đến liên tục ngậm nhắm Hỏa năng lượng của Vân Thăng. Bọn chúng nhanh chóng tranh giành với Vân Thăng, ngậm hết tầng này đến lớp khác.

Hợp!

Xẹt một tiếng, Phong Thú phù phát ra một tiếng khe khẽ.

Nhân thể trùng kiến hoàn tất!

Vân Thăng đã không còn một chút kỵ nghị, thân trùng cơ bản nổ tung, hắn vẫn còn hi vọng trở về thân người. Tuy ý trước của Cẩm Thạch Hoàng Sơn hắn hoàn toàn không liên hệ được, nhưng hắn cảm nhận thấy khí tiết Cẩm Thạch của bản thân mình đang dần dần rút vội vào Phong Thú phù.

Hóa ra như thế!

Vân Thăng cười to.

Dồn hết cho ván bài này, hắn dốc hết tất cả Hỏa năng lượng còn thừa cùng mảnh vỡ trùng tử dung thân một thể!

Hỏa năng lượng lưu động như dáng thân cây trông bỗng chốc trống rỗng, trùng tử bám kín trên thân nó rơi xuống như mưa.

Thân trùng tử của hắn bị một lớp sương đen bao trùm lấy, nó đang không ngừng méo mó biến dạng, hình dạng của các trùng tử lộ ra rồi biến dạng.

Viêm, nhân loại ở xa xa đều kinh ngạc trơ mắt nhìn đám sương đen này.

Bọn nhân loại lần đầu tiên được thấy cảnh này, chỉ là kinh ngạc. Còn Viêm, nó thắc mắc. Nó không hiểu được cái đám sương đen trong giai đoạn dung thể cuối cùng của Vân Thăng là sao.

Thân trùng màu đen nó không thấy kỳ lạ, tứ tinh cấp trở lên, nếu dựa vào khả năng nuốt chửng tiến hóa thì màu nào chả có.

Nó biết Vân Thăng từng nuốt một con Khủng Cự Chi Tử nên nghĩ chắc là do nguyên nhân này. Ngay cả nghi điểm lớn nhất – hỏa diệm đen, cũng được Thương xét là do đã nuốt loại sinh vật có Kim năng lượng chứ không phải do nguyên nhân bổn thể.

Nhưng sự xuất hiện của sương đen lại khiến nó nghi hoặc vô cùng, ngay cả Thương ngoài ngàn dặm xa xôi vẫn thông qua cự phần truyền tin theo dõi chiến sự cũng không hiểu được.

Vì quá trình dung hợp cuối cùng xuất hiện sương thể là do bổn thể kích thích, và chỉ liên quan đến mệnh nguyên. Cẩm Thạch dung thể thường chỉ có sương tím.

Nghi hoặc đi chăng nữa, công kích của chúng cũng không hề dừng lại dù chỉ một giây.

Chỉ một lát sau, Vân Thăng đang biến dạng bị trùng trùng lớp lớp Thanh Giáp II bao vây lấy, luân phiên tấn công.

Nhưng lớp sương đen ấy vẫn không hề bị công phá.

Viêm suy ngẫm một hồi, phóng một phân thân từ một trong số cự phần của mình ra.

Khi nó sắp tiếp cận gần sương đen, trong lớp sương đen phóng ra một “trường thương” đen tuyền. Một chiếc trường thương hình cột sống lấp láy ánh đen!

Xẹt!

Một tia chớp đen từ kích ra từ thương.

Trong một chớp mắt, phân thân Viêm bị xuyên thủng.

Tiếp đến, một bộ não đeo mặt nạ đi sau trường thương ló ra khỏi màn sương dày. Viêm sau khi bị trúng công kích tiếp nhận tín hiệu trở về lập tức hóa thành lục quang, thông qua cự phần truyền về Thương Chi Địa.

Tín hiệu được truyền chớp nhoáng trong tổ ong, lưu ảnh nhấp nháy liên tục.

Còn chiếc mặt nạ của bộ não đội mũ bảo hộ ấy đã hoàn toàn lộ rõ ra, tiếp đến là vai giáp đen tuyền…

Thương từ bỏ hết xử lý các tín hiệu khác, chỉ tập trung toàn lực vào phân tích việc này.

Công kích vẫn tiếp tục, Người giáp đen? Trùng Tử? Mọi bí mật vẫn đang dần dần chờ ló ra từ đám sương đen ấy, nhân loại vẫn đang đợi chờ.

Tại Thương Chi Địa xa xô, một tổ ong hồng quang khổng lồ nhấp nháy ba lần, Thương vẫn đang thọ thương yếu ớt đã khởi động hết giới hạn chịu đựng của nó.

Chỉ một lát sau, giọng nói pha chút hơi hớm kinh hoàng của Thương truyền đến, nó gần như không kiềm nổi bình tĩnh nói : “Giết! Giết! Bất chấp bất kỳ giá nào, hãy giết nó đi! Nó không thể tồn tại trong không gian này, bất kỳ không gian đều không thể tồn tại! Sao nó lại có thể xuất hiện ở đây, không thể nào! Giết nó đi, nó sẽ hủy diệt tất cả! Hủy diệt tất cả sinh mệnh! Đây là năng lượng hủy diệt!”

Nó vội vàng mở hết liên hệ với tất cả Cẩm Thạch trong phạm vi liên hệ có thể đồng loạt hạ lệnh: “Lập tức, phái phi trùng mạnh nhất vượt tất cả trở ngại, đến tọa độ….giết chết Phong!”

“Nó vừa giáng sinh, lập tức thừa cơ giết chết nó!!!”

“Liệt tiếp cận Viêm nhất lập tức dung thể Cẩm Thạch hỏa tốc tiến về phía trước!”

“Tất cả Cẩm Thạch bao quanh chuẩn bị chặn đường, ta lập lại một lần, hãy từ bỏ hết nhiệm vụ trong tay các ngươi, cả việc chuẩn bị Hỏa năng lượng cho ta, tất cả đều bỏ, lập tức chấp hành mệnh lệnh tối cao của ta!”

“Ta lập lại một lần!Nếu cần thiết, lập tức dung thể Cẩm Thạch, chỉ cần giết chết nó!”

“Ta lập lại một lần!! Mục tiêu là Phong, mục tiêu tối cao là Phong!”

“Ta lập lại một lần!!! Nhất thiết phải giết chết nó!”

Thương như vừa bị cú sốc nào đó, nó liên tục phát ra các tín hiệu ngày càng gay ngắt.

Ngay tức khắc, địa cầu khắp nơi chiến hỏa liên miên, bỗng chốc chỉ còn tập trung hết lại tại khu Đông Á một cách lạ lùng.

Kinh sư trọng địa trùng tử như sóng lũ lượt rút quân dưới sự ngỡ ngàng của quân đội nhân loại.

Cổ Thành Trùy Dương, một đội cảm tử vừa húp xong bát cháo tống hành, bọn họ đang định xông vào trận địa của trùng tử thì phát hiện—trùng tử đã rút sạch sành sanh!

Một thành nào đấy tại Trung Nguyên, Bạch y Băng tộc bị truy sát suốt đường đang chuẩn bị phản công bỗng nghi hoặc phát hiện, làm gì còn bóng dáng trùng tử!

Tại một khu vực nội địa, một đám nhân loại bị trùng tử bao vây, đang nhắm mắt đợi chờ cái chết giáng lâm. Mãi một lúc sau, khi mở mắt, đã không còn thấy một con trùng tử nào nữa!

Thành phố Seoul, phòng ngự phía bắc đã bị phá, quân đội đang nơm nớp lo sợ chờ đợi trùng tử tràn vào, nhưng chờ mãi cả một con gián cũng chả thấy đâu.

Cả Tokyo, Pakistan, Việt Nam…

Không một ai biết nguyên nhân, bọn trùng tử này như đã thương lượng từ trước mà tập thể rút lui!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.