Vân Thăng co mình mình lại tựa vào thi thể Đại Trùng vẫn tiếp tục nói một mình: “Kỳ thực, trước đây ta có rất nhiều điều muốn nói với ngươi, nhưng vẫn thấy thời cơ chưa chính mùi, đến bây giờ hình như đã không còn cơ hội nữa. ”
“Con người thường nói, lúc có thể thì không nói, đến lúc không thể nói lại muốn nói, đấy có lẽ là bi kịch lớn nhất! Ta cảm thấy bản thân mình rất ngu xuẩn, chỉ toàn phạm phải những sai lầm thế này.”
“Lúc trước ta đi học…,…cái gì? Ngươi không biết đi học là gì à? Đợi một lát ta sẽ nói cho ngươi biết, nghe ta kể xong đã. Lúc trước, ta đi học, trong phòng tự học có một cô bé, cô ấy xinh lắm, tóc cô ấy đen tựa gỗ mun, da trắng như tuyết. Chẳng mấy chốc ta phát hiện mình thích cô. Thế là từ đấy cứ lẳng lặng theo cô suốt, đêm đêm đến một phòng tự học cùng cô, nhưng ta lại chưa từng dám ngõ lời yêu cô ấy. Thế rồi một hôm, có một cậu con trai đẹp trai hơn ta, hoạt bát hơn ta xuất hiện bên cạnh cô. Ta biết, ta đã không còn cơ hội nói nữa!”
“Ha ha, ngươi xem ta có phải rất ngốc không? Chắc ngươi muốn cười nhạo ta chứ gì? Nhưng ngươi thì biết gì là thích với yêu! Mà thôi, nghĩ lại đúng là ngốc thật.Việc này ta chưa từng nói với ai bao giờ, ngươi đừng có mà đi loan tin bậy! Nếu không đừng trách ta choảng cho một trận nhé!”
“Sau này, ta đã rút kinh nghiệm, lúc đi làm, ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/2740781/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.