“Không! Nó là của con! Vĩnh viễn cũng là của con!” Cô bỗng nhiên đứng phắt dậy trợn tròn mặt giận dữ nói. Suối tóc như thác đổ của cô tung bay phi dương như một ả ma nữ dị thế.
Bà cụ thở dài giơ bàn tay như củi khô của minh ra, vuốt nhẹ lên bầu má trắng mịn của cô mà thấy lòng chua xót.
Bàn tay ấy như có một ma lực diệu kỳ. Dưới sự vuốt ve của nó, những sợi tóc đen đó dần dần rơi xuống phủ đầy vai cô, cặp mắt của cô gái cũng dần dần hồi phục lại chút bình tĩnh.
Trong đôi mắt đục ngầu của bà cụ tràn ngập sự quan tâm và tình yêu thương của lòng mẹ. Bà mấp máy làn môi khô khan của mình đau lòng nói: “Tiêm Nhi, con đã lấn quá sâu, quá khổ. Ma ma biết là con rất đau khổ, biết lòng con rất khổ, nhưng cây cung này là một ma vật. Từ năm năm trước con dần dần ngấn chìm trong đấy, nó đã hút mất hồn phách con đi…”
Miệng nở nụ cười bất lực, cô nhanh nhẹn rời mặt khỏi bàn tay khô ráp của bà cụ bước đến trước cây cung cổ, nhẹ nhàng vuốt ve lên cây cung cổ kính mà tao nhã hoàn mỹ khiến cô say mê vạn phần như thể người mẹ đang vuốt ve đứa con của mình, vừa đắm đuối, mãn nguyện lại mang trong lòng chút tự hào kiêu ngạo. Rất lâu sau cô mới mở miệng không một chút hối hận: “Con cam nguyện!”
“Ba năm trước, ma ma đã nói với con, nó không thuộc về chúng ta, thậm chí không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/2740713/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.