“Thế ư?”Vân Thăng tự ngẫm mình trà trộn vào đống tử thi, trong một thời gian ngắn, Lôi Minh không tài nào nhận có ấn tượng sâu sắc trong lòng, nên cũng chỉ nói tránh đi: “Người già chắc đều giống nhau cả.”
“Không biết năm nay cụ được bao nhiêu?” Lôi Minh ậm ừ như vô tình hỏi.
“Sắp bảy mươi. Ngày tháng này hắc ám vô bạch, ai còn nhớ đến tuổi tác làm chi. Sống được một ngày được ngày đó.” Vân Thăng nói vanh vách như kịch bản đã định sẵn.
“Cụ cũng vất vả quá.” Lôi Minh bỗng ta thán thở dài, không biết ý hắn là Vân Thăng đã từng này tuổi rồi sống đúng là vất vả, hay đã tuổi này rồi còn bâu lấy ngài sứ giả thật vất vả.
“Ta cũng thật may mắn, nếu không có ngài sứ giả, chắc đã không sống được đến ngày hôm nay.” Vân Thăng cũng ậm ừ lướt qua tiểu sử của mình. Hắn đã tính sẵn, không nên tiết lộ quá nhiều. Xuất sứ của hắn càng bí ẩn, mọi người trong thành càng khó nắm bắt, chỉ càng có lợi cho hắn hành sự.
Đố ai dám đi đánh tiếng từ ngài “sứ giả”. Dù có người dám đi hỏi thật, ngài sứ giả có nói gì đi chăng nữa chẳng phải là lời của hắn.
“Không ngờ cụ và ngài sứ giả có duyên thế. Hèn chi ngài đã giao trọng trách trong quản ‘đại sảnh’cho cụ. Cụ lớn tuổi cẩn trọng. Ngài sứ giả là niềm hi vọng của cả thành, việc ở đây, trông chờ vào cụ hết.” Lời của Lôi Minh và những gì Vân Thăng đã nói hoàn toàn chả có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/2740581/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.