Chương trước
Chương sau
“Ngươi nói thử xem.” Vân Thăng mặt không đổi sắc.

Nếu hắn đã bán mạng để làm “vệ sĩ”, thậm chí còn phải đối kháng với bọn dị tộc, không phải chỉ một câu hi sinh cho sự tồn tại của nhân loại đủ hắn bất chấp sinh mạng.

Mạng của bọn ứng cử viên Thiên Đạo Nhân đáng quý, cuộc sống của hắn thì không đáng quý sao?

Hơn nữa, ai biết được lời người trong gương là thật hay hư? Hắn nghĩ thế nào cũng phải kì kèo được điều kiện trao đổi là rời khỏi khu vực Hoàng Sơn.

“Theo chương trình, mỗi Thiên Đạo Nhân sẽ có ba người tùy tùng. Ta có thể uy tiên tiến cử ngươi. Đây là điều thứ nhất, cũng là một cơ hội hiếm có. Thứ hai, trong phạm vị chương trình cho phép, ta có thể tạm ứng trước một phần vũ khí và vật tư cho ngươi.” Nó từ từ liệt kê.

Vân Thăng không hứng thú với vụ tùy tùng, nhưng hai điều kiện kia lại rất trúng ý hắn. Nếu Thần Vực có thể cung cấp vài ống dịch thể năng lượng xanh,

“Muốn ta làm việc này cũng được, nhưng ngươi phải trả lời ta vài câu hỏi và chập nhận điều kiện của ta.” Sau một hồi suy nghĩ, Vân Thăng nói thẳng.

Trong lòng cũng có phần chắc chắn nên hắm mới dám đặt điều kiện. Nãy giờ hắn đã để ý nhất ngôn nhất cử của người trong gương, nó cứ mở miệng lại nói chương trình giám sát mọi sự thể trong Thần Vực, nhưng có một thứ nó từ đầu chưa cuối chưa hề nhắc đến: Cổ Thư đã tự do theo hắn ra vào Thần Vực.

Nếu Cổ Thư tiền bối đã có thể qua mắt được sự rà sát của Thần Vực, vậy có thể thấy rõ cấp bậc của Cổ Thư không hề thua Thần Vực. Trước Cổ Thư đã từng oanh oanh liệt liệt cứ hắn ra khỏi tay Cẩm Thạch. Hắn có thể cả gan đoán rằng, nếu Thần Vực muốn giết chết tư duy của hắn, trừ khi nó có sức mạnh vượt quá Cổ Thư. vì thế, sự uy hiếp của người trong gương trước mặt Cổ Thư đã không còn bao nhiêu trọng lượng.

“Trong phạm vị chương trình cho phép, ta có thể hứa và trả lời câu hỏi của ngươi, nhưng nếu nằm ngoài quyền hạn chương trình, không được!”Người trong gương máy móc trả lời.

“Câu hỏi đầu tiên, nếu ngươi tự tin là giết được ta vì sao ngươi không trực tiếp ra tay xử lý bọn dị tộc kia? Ta nghe nói bọn chúng cũng có đi vào nơi này. ”Vân Thăng nghe tên Điền Dị thành Liệt Hỏa nói sứ giả Liệt Hỏa của bọn chúng đã bị thương trong Thần Vực.

“Bất kỳ loài sinh vật nào phù hợp với nội quy của chương trình, ta đều không có quyền giết chóc, bọn chúng là loài sinh vật trí tuệ đến từ nền văn minh kỹ thuật cao hơn các ngươi, chúng cũng biết làm thế nào để phù hợp với quy tắc hơn.”Người trong gương lắc đầu.

“Vậy sau lại có quyền giết ta? Ít ra ta cũng là một con người!” Hắn mỉa mai lại. Tạm thời không xét đến lời nó nói thật hay hư, trong đó cũng phần nào có quan điểm bảo vệ loài người. Giờ cái đồ quái quỷ này lại nói có thể giết hắn nhưng lại không thể giết bọn phi nhân loại, đúng là cái chương trình chết tiệt.

“Vì ngươi phá hủy quy tắc. Từ lần thứ hai ngươi vào không gian này đã không ngừng phá hủy quy tắc của nó. Mục đích tồn tại của chương trình không phải dùng để giết chết dị sinh vật, mà để giúp bọn ta tìm ra người ứng cử thích hợp và giúp họ quy vị. Nên nó chỉ có khả năng thanh trừ bất kỳ sinh vật nào trái quy tắc và uy hiếp sự ổn định của không gian.”

“Dị sinh vật? Bọn dị tộc cũng thuộc dị sinh vật?” Vân Thăng nhạy bén phát hiện từ ngữ tên người trong gương đã xài.

“Nếu xuất phát từ góc độ con người định nghĩa, bao gồm cả bọn người dị tộc đang truy nã ngươi đều thuộc dị sinh vật. Đứng trên góc độ của chương trình, bọn chúng và bọn trùng tử ngươi đã giết trong không gian đều có cùng một mô hình năng lượng,vì thế khi đi vào không gian, vị trí và hình thái của chúng sẽ khác con người, chỉ được xếp vào phe quái vật. ” Người trong gương giải thích ngắn gọn.

“Vậy các ngươi đứng ở phe con người? Các ngươi do con người tạo ra?” Hắn hỏi tiếp.

“Câu hỏi này đã vượt quá quyền hạn của ngươi,chỉ Thiên Đạo Nhâ mới được phép hỏi. Ta không thể trả lời." Nó lập tức nói.

“Được thôi, ta sẽ đổi câu hỏi, bọn ngươi đã tồn tại bao lâu?” Hắn nghĩ Cổ Thư tiền bối đã ở đây từ mấy ngàn năm trước, không biết người đã từng gặp những thứ này chưa.

“Quyền hạn không đủ, không thể trả lời.” Nó lạnh lùng đáp.

“Thời đại hắc ám còn tiếp tục bao lâu?” Vân Thăng tiếp tục.

“Quyền hạn không đủ, không thể trả lời.” Nó vẫn lập lại câu trả lời máy móc.

“Các ngươi có thể cung cấp năng lượng xuyên việt không gian giữa địa cầu và thế giới bọn trùng tử không?” Vân Thăng bị câu trả lời của nó làm bực mình, nhưng hắn vẫn không thể không hỏi câu hắn quan tâm nhất.

“Có! Nhưng quyền hạn của ngươi không đủ, chỉ có Thiên Đạo Nhân mới được cung cấp kiến thức và vật tư để làm việc này.” Cạu trả lời của nó lần này đã hơi khác, có điều kết quả có nói cũng như khọng.

“Có một thạch bi khổng lồ màu đen,các ngươi có biết không? Nó là cái gì?” Vân Thăng tiếp tục hỏi.

“Biết, ngươi quyền hạn không đủ, chí có Thiên Đạo Nhân...” nó chưa kịp kết thúc câu đã bị Vân Thăng cắt ngang.

“Lại Thiên Đạo Nhân, phần sau không cần nói nữa, câu hỏi tiếp theo.Nguồn gốc của quái vật và dị tộc ..., mà thôi, ta không hỏi nữa, có hỏi ngươi cũng bằng không. Ta chỉ hỏi một câu cuối cùng, ngươi nhất thiết phải trả lời ta. Ta mặc kệ quyền hạn đủ hay không, nếu không ta sẽ không hợp tác với các ngươi! Làm thế nào để rời khỏi khu vực Hoàng Sơn do các ngươi khống chế!?” Hắn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng tên khốn này chỉ có thể cho hắn một câu trả lời “quyền hạn không đủ”.

“Sau khi Thiên Đạo Nhân quy vị, không gian Thần Vực sẽ vĩnh viễn đóng lại, lúc ấy các ngươi cứ tự do ra đi. Nhưng trước khi Thiên Đạo Nhân quy vị, khu vực này chỉ vào không ra!” Nó lần này đã giải thích rõ ràng không còn nói hắn quyền hạn không đủ.

“Hỏi xong rồi, vậy ngươi hãy thử nói xem có thể cung cấp cho ta vũ khí và vật tư gì xem.”Vân Thăng nhìn nó hỏi.

Người trong gương quay trở lại ô vuông ban đầu của nó, chỉ tay vào bề mặt của ô vuông, ngay lập tức, hình họa một loạt các binh khí hiện ra. Nó nói:

“Do hạn chế của chương trình, ta không thể cho ngươi một cách vô điều kiện, tất cả các loại binh khí đều cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ chương trình yêu cầu mới có thể đạt được. Việc ta có thể làm là, thứ nhất sẽ đưa binh khí ngươi lựa chọn lên cấp độ của tùy tùng Thiên Đạo Nhân; thứ hai ngươi có thể lựa chọn những thứ ngươi cần trong phụ vi cấp độ quy định; thứ ba, ngươi không phải thông qua vòng Ngũ Phù Đảo để có được chúng. Nhiệm vụ của ngươi sẽ đổi thành bảo vệ an toàn cho nhóm ứng cử viên ở thế giời ngoài. Ngươi đã có được gậy năng lượng tại vòng đầu tiền, giờ ngươi có thể lựa chọn thứ ngươi muốn có tại vòng hai.”

Hắn vừa nhìn các bảo bối tên này đưa ra vừa thắc mắc: “Ngươi có nhiều binh khí vì sao lại không trực tiếp giao cho bọn ứng cử viên? Như thế không phải họ đã có thể tự bảo vệ bản thân?”

“Một tháng trước, chương trình từng định lợi dụng lỗ hỏng giao một vũ khí cao cấp cho một ứng viên nặng ký, chẳng may bị bọn dị tộc phát hiện cướp bóc.Dưới sự đàn áp của chương trình, nó lại xảo quyệt lơi dụng quy tắc chương trình chỉ trọng thương tẩu thoát!”

“Đây cũng là lý do vì sao phải tìm ngươi. Ứng cử viên chưa đủ lớn mạnh. Trước khi quy vị, bất kỳ loại binh khí lợi hại nào cũng chỉ mang lại hiểm họa cho họ.” Người trong gương giải thích.

Hắn nghe tên Điền Dị thành Liệt Hỏa nói sứ giả đại nhân thọ thương, xem ra chính là vụ việc người trong gương nói đây. Nhưng hắn không khỏi bức xúc, đây là các chương trình thiết kế ngu xuẩn gì với đủ các loại quy tắc. Không những hạn chế hắn, còn tạo cơ hội cho đối phương thừa cơ.

Hắn không phải Thiên Đạo Nhân, không đủ tư cách biết được thông tin mật, có thể còn nhiều nguyên nhân khác, mà hắn không biết được.

“Binh khí ta tạm thời không cần, ngươi có thể cho ta gậy năng lượng như lần trước không?” Chọn qua chọn lại, đủ các binh khí muôn hình vạn trạng, hắn cũng chả biết sử dụng chúng thế nào, hơn nữa giờ hắn không thiếu binh khí. Loại vũ khí lợi hại nhất của hắn chính là năng lượng nguyên khí. Cũng chính năng lượng nguyên khí là loại vũ khí mạnh nhất tốt nhất.

“Có thể, nhưng nhiều nhất chỉ có thể cho ngươi thêm một ống. Gậy năng lượng òn có công dụng khác, theo quyền hạn trước mắt của ngươi vẫn...”

“Phần sau thì ngươi không phải nói nữa. Vấn đề quyền hạn ta cũng chả quan tâm. Ta với ngươi chỉ là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi! Ngoài ra, ngươi còn phải cung cấp cho ta một bộ hình họa pháp tắc trên mỗi vòng núi treo cho ta. Ta cũng cần tu luyện.” Vân Thăng một lần nữa cắt đứt “luật quyền hạn” của nó, lắc đầu nói.

Bộ hình họa đó vẫn dùng được, hắn ít nhiều có thể tham khảo một ít kỹ xảo của nó.

“Hình họa vòng ba ta sẽ sớm soạn ra đưa ngươi, còn của vòng bốn và năm đợi sau khi xác định được ngươi đạt tiêu chuẩn, sẽ có sắp xếp sau.” Người trong gương đưa tay lên vẽ ra một bộ hình. Các hình ảnh cứ thể bay khỏi khung ô vuông.

“Việc đó không sao. Hãy để ta được biết những ứng viên sáng giá các ngươi muốn ta bảo vệ nào. Ta muốn biết họ là ai!” Vân Thăng nhanh chóng ghi nhớ nội dụng các hình họa.

“Ứng viên chương trình xác định tất thảy gồm mười người. Đây là hình của họ.” Nó quay người chỉ vào ô vuông bên trái ngay cạnh, từng mặt người sống động xuất hiện trên màn ô, có nam có nữ, có người đã rời khỏi Thần Vực, có người vẫn đang khổ công chiến đấu.

“Ngươi có thể xác định vị trí của họ, vậy vị trí bọn dị tộc các ngươi có làm được không?” Vân Thăng suy ngẫm một hồi. Nếu có thể xác định được vị trí của ả áo trắng và tên áo choàng, độ an toàn của hắn sẽ được nâng cao rất nhiều.

“Không thể, bọn chúng tuy đều không thoát ra được khu vực Hoàng Sơn, nhưng chúng mỗi người có cách trốn thoát sự định vị của chương trình. Trừ khi chúng đang ở trong không gian Thần Vực.” Nó trả lời ngay.

“Chờ đã, phóng to hình người này, nhanh!” Hắn loáng thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong ô vông cuối cùng.

“Sao lại là cô ta!?” Mắt hắn trầm lại tự nhủ.

“Trước mắt cô ta không có nguy hiểm gì, nhưng nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là phải đến thành Thôi Tuyết tìm ra ứng viên nữ này. Cô đang bị giam cầm!” Người trong gương chỉ tay vào hình ảnh một ứng viên nữ khác, và xung quanh không ngừng biến hóa đủ các sơ đồ vị trí.

“Phóng to hình này lên, ta phải biết rõ vị trí chính xác của ả. ” Vân Thăng chỉ liếc nhìn qua hình người mà nó nói, chẳng mấy chốc hắn lại quay lại với bức hình mình vốn đang ngắm.

“Sơ đồ vị trí của tất cả ứng viên, sau khi ngươi rời không gian, ta sẽ thông qua sơn thể cùng với gậy năng lương giao cho ngươi. Hãy nhớ, Thần Vực bảy ngày mở cửa một lần. Sơ đồ vị trí phải bảy ngày mới cập nhật một lần cho ngươi. Trong thời gian đó, họ chắc chắn có thay đổi vị trí, ngươi hãy lưu ý.” Nó vẫn tiếp tục nhắc nhở. “Bây giờ ta đưa ngươi đi ra!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.