“Ngài Lennon, chúng ta đã thoát ra ngoài! Chúng ta đã thoát ra! Ôi chúa ơi! Ai tin nổi là chúng ta đã sống xót đi ra! Chúng ta vẫn sống! Vẫn sống!” Mặc cho đôi chân vẫn đang bủn rủn, Edgar vui mừng như vừa trúng mánh lớn. “Ta cần phải nghỉ ngơi một lúc, Edgar, ngươi đi canh gác. Phải cẩn thận, nơi đây chưa chắc đã an toàn!” Vân Thăng tạt thẳng một gáo nước lạnh lên đầu Edgar, lạnh giọng nói.
Sau bao phen vào sống ra tử, niềm vui thoát hiểm đối với Vân Thăng ngày càng nhạt. Ngược lại tinh thần cảnh giác của hắn lại ngày càng cao. Bất cứ lúc nào ở đâu đều phải như thế.
Hành tinh này đã loạn triệt để. Bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một con quái vật đến lấy mạng bọn họ.
Như lúc nãy khi hắn điều khiển con Thanh Giáp trùng bay qua không trung, vừa qua khỏi vùng đất dịch thể đã nhìn thấy ngay một con quái vật hình con rết dài hơn mươi mét đang tung cách bay lên.
Cả Edgar hay Vân Thăng cũng chưa từng thấy qua loài quái vật này. Trong tình hình chưa biết một thông tin gì về nó, Vân Thăng đã tức tốc quyết định hạ cánh tại một thôn lạc bị bỏ hoang từ lâu.
Giờ đã là buổi tối của thời đại Dương Quang, bốn bề tối sầm. Bọn họ không biết đã bay được bao lâu, và đang ở đâu. Họ chỉ rõ là trước mắt đã không còn trùng tử, tạm thời thoát khỏi khốn cảnh.
Xung quanh không có tiếng chí chít của bọn chuột cũng như tiếng rú kêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-huyet-thoi-dai/2740455/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.