Chương trước
Chương sau
Hôm này đã trôi qua mười ngày, Tề Huyên vẫn chưa tìm đến tôi."

"Ý của cậu là cái bản xác nguyên bản của hắn đã chết'?" Sở Vân Thăng cũng lâm vào trầm tư, hắn nắm giữ cuốn cổ thư mang bí mật cự đai, nghĩ đến đổ vật đó cũng giống rất nhiều với mô tả trong thư của Đinh Nhan, phản ứng đầu tiên của hắn chính là người áo choàng này có phải là thiên ngoại tà ma theo như lời các tiền bối trong cổ thư hay không? Người áo choàng này Có phải đang muốn tìm mình hay không?

Từng đạo nghi vấn giống như tia chớp chui vào trong đầu của hắn, làm hắn đứng ngồi không yên, trong cổ thư căn bản không nói rõ chân tướng sao hắn có thể tinh tường những vấn đề này?

“Không sai, vài ngày trước, tôi và Chúc Lăng Diệp lấy cớ đi tìm hắn, dò xét một chút, tôi có thể khẩng định hắn đã không phải là Tề Huyên lúc trước." Đinh Nhan giống như binh tĩnh nói.

"Có ý gì? Là người áo choàng khống chế hắn hay là hắn đã phát sinh biến hóa?" Sở Vân Thăng nhíu mày.

“Không biết, hắn cũng giống lúc thường, cơ hồ không có biến hóa gì, chỉ là rất nhiều chuyện không nhớ rõ, rõ ràng nhất là ánh mắt vô hồn." Đinh Nhan lắc đầu nói, hắn tin rằng, Tề Huyên đã chết thật rồi.

“Cậu tận mắt nhìn thấy người áo choàng chưa?” Sở Vân Thăng bình tĩnh hỏi, mặc kệ là tình huống của Tề Huyên thế nào, người áo choàng vẫn là căn nguyên.

"Chưa." Đinh Nhan trá lời, con mắt nhìn chằm chằm vào Sở Vân Thăng: "Kiếm khí. Người áo choàng dùng kiếm khí. Sở huynh đệ, nói thật, lúc bắt đầu, tôi thiếu chút nữa cho là người áo choàng chính là cậu. Tại trong tất cả những người tôi gặp qua, chỉ có cậu mới có thể thi triền ra loại kiếm khí này.”

"Về sau?” Sở Vân Thăng cười cười hỏi.

Hoài nghi của Đinh Nhan không phải là không có đạo lý, chỉ có chút khác biệt, kiếm chiến kỹ của Sở Vân Thăng trước mắt chỉ là bóng kiếm, còn chưa là kiếm khi chính thức. Bất quá, hắn cũng không dám khẳng định theo lời Tề Huyên, kiếm khí của người áo choàng, có phải là cùng mỏt khái niệm với kiếm khí trong cổ thư hay không. Dù sao thời đại bất đồng, đối với cách gọi khác biệt cũng rất lớn.

“Tề Huyên nói rõ vô cùng, người áo choàng tuyệt không phải là người, mà cậu ít nhất cũng là loài người." Đinh Nhan nhẹ nhàng cười.

Người mặc áo choàng là người cũng tốt, là quỷ cũng tốt, mà thần cũng tốt, là trùng cũng vậy. Đinh Nhan chưa từng gặp qua hắn, phỏng đoán chỉ vô dụng.

“Cũng bởi vì người áo choàng, cho nên cậu mới giết lão Đoạn?" Sở Vân Thăng chuyển chủ đề, trở lại vấn đề cần giải quyết.

"Không sai, anh và người áo choàng giống nhau, đều có kiếm khí, mặc dù tôi không biết có liên hệ gì, nhưng người áo choàng sớm muộn gì cũng tìm anh, nếu như anh không có thực lực đối kháng hắn, anh chính là Tề Huyên kế tiếp.” Đinh Nhan không chút sợ hãi nói ra.

"Cho nên, cậu cố ý bức lão Đoạn gia nhập vào chúng ta?” Sở Vân Thăng cảm thấy chuyện này

không cần thiết, lâo Đoạn chỉ la một kiếp phỉ, chỗ nào có lợi ich thì chỗ đó có hắn.

gia nhập 1à tốt nhất,không gia nhập, vẫn sẽ phải rơi đầu như cũ.” Đinh Nhan nhẹ nhàng

lắc đầu, tiếp tục nói.

“Mặc dù rất nhiều người nhìn qua kiếm khí của anh, nhưng mà người biết anh ờ đâu rất ít, thậm

chí có rất nhiều người ở Mê vụ chi thành đều nghĩ là đã chết, nhmg Đoạn Đại Niên lại tận mắt

nhìn thấy kiếm khí của anh! Vu Bà thì không cần lo. Tôi đã nói qua với nàng.”

“Đương nhiên, đây chỉ là dự phòng. Cũng không phải trọng yểu nhất, căn cứ vào lực công kích

của anh, hiện giờ tối thiểu đã ngang tay vỡi trình độ tứ cấp. Chỉ cần chúng ta nhanh chóng tạo thêm thế lực, đề phòng người áo choàng, hắn cũng không làm được gì anh.”

Mặc dù Sở Vân Thăng đây luôn cẩn thận, cao thủ ở Kim Lăng thành nhiều như mây, chưa hẳn cảm thấy người áo choàng sẽ tìm mình, có lẽ tương lại hắn sẽ xung đột với mình, nhưng bây giờ, nguy hiểm của người áo choàng không bằng nhũng con trùng tử đang tùy thời công thành.

Hơn nữa, nếu như mình có thể mãn nguyên khí, chư phù trong tay, để phẩm chất của kiếm đề cao hơn một ít, chưa chắc không thể đánh một trận cùng người áo choàng.

Đinh Nhan đối với thực lực chân chính của hắn cũng không có khả năng biết rõ hoàn toàn, nên

xuất phát lo lắng. Sở Vân Thăng cũng không nói gì.

"Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?" Sở Vân Thăng cười cười nói.

“Tôi đã nói qua, thời đại thay đổi, quy tắc...! Vốn tôi chỉ muốn cùng một người cường đại quật khởi." Đinh Nhan trực tiếp nói: "Mặt khác, tôi thật ra chỉ là một hắc võ nhị cấp, Diêu Tường và Lục Vũ mới là lực lượng chân chính, Diêu Tường theo anh một đoạn thời gian, hắn tu luyện điên cường . Người bội phục nhất vẫn chính là anh. Lục Vũ, tôi nghĩ đại khái cho dù tôi trở về khu bắc, hắn cũng sẽ không đi. Nếu không có anh, cho dù mẹ và thê tử của hắn cuối cùng không cứu được. Nhưng đã giúp hắn giải quyết một vấn đề nan giải, nếu không bây giờ hắn đã lâm vào tình trạng khủng bố tinh thần. Cho nên, anh cảm thấy tôi có thể có lựa chọn khác sao?”

"Hy vong lần thứ hai chúng ta hợp tác thành công!” Sở Vân Thăng cũng không cự tuyệt hợp tác

với Đinh Nhan. Thế lực của mình cũng chưa vượt khỏi khu tây, chuyện này cũng chưa hắn là xấu,

nhưng có điều, hắn mang theo người cổ thư cự bí, không làm cho ra chân tướng, thì chưa muốn xuất

đầu, nên dùng danh hào của Đinh Nhan là tốt nhất.

Sở Vân Thăng cùng Đinh Nhan đi ra của ký túc xá, Đoạn Đại Niên Sóm đã nghĩ kỹ, Thập Tam Gia và Sở Vân Thăng quen biết nhau, làm cho hắn có chút chóng mặt, về sau hắn nghĩ rõ ràng, hảo hán không để ý thiệt thòi trước mắt. Đầu nhập vào Sở Vân Thăng cũng không có gì khổ nhọc lắm. Cũng không phái là đầu nhập vào cừu gia Thập Tam Gia, chỉ có điều không có vị trí, làm cho hắn có

một tia khổ sở.

Sở Vân Thăng trở lại tiểu viện, Â Minh lúc biết được bọn hắc võ chuẩn bị cướp đoạt địa bàn ở đây liềnhoảng sợ, nêu liền bị Đinh Nhan đámh ngất xỉu. Thẳng đến khi giải quyết hết sự tình, mới được cứu tỉnh, chỉ biềt được toàn bộ người của Nhạc Kình đều bị giết chết. Một người cũng không lưu lại. Làm hắn đổ mồ hỏi lạnh toàn thân.

Trong lòng Lôi  Mính run sợ đứng một hồi trong sân, cũng không có ai đề ý đến hắn, nhưng mà hắn thật cao hứng, Sở Vân Thăng tựa hồ không trách tội lên đầu hắn. Hắc sĩ nhị cấp như Nhạc Kính còn có điềm quan hệ với Băng Vương mà Sở Vân Thăng còn dám giết tuyệt, mình chỉ là một chuyên viêu phiến khu nho nhỏ, sao có thể đề trong mắt người ta?

Lộ Á Minh căn bản không biết là, Sở Vân Thăng cũng không có thời gian rãnh để quản hắn, hắn và Đinh Nhan trong phòng thương thảo hơn ba giờ.

Một tia ánh sáng nhạt của bẩu trời cũng nhanh chóng biến mất. Đinh Nhan cuối cùng đã ra khỏi

phòng, ủy thác Lôi Á Minh làm người trung gian, đề hắn mua lấy tiểu viện đối diện cách đó không xa, Số lượng những nhà cao tầng ở phiến khu này cũng không nhiều lắm.

Thật ra rất nhiều nhà trong Kim Lảng thành bị dân chúng cùng dân tị nạn chiếm đoạt, nên chỉ cần dùng ít lương thực, là có thể đổi với bọn họ trong hòa bình.

Lộ Á Minh vội vàng đáp ứng, hắn không biết những hắc sĩ cường thế này tại sao lại lãng phí lương thực để đổi nhà, dùng vũ lực của bọn họ, trực tiếp đuồi người trong nhà đi là được, thậm chí cảnh sát bộ đội của mình cũng có thể làm được.

Không hiều thì không hiểu, hắn cũng không dám cãi lại ý của Đinh Nhan, chuẩn bị đi tìm căn tiểu lâu thich hợp, đương nhiên cũng phải dẫn cành sát theo, vạn nhất có “cưỡng chế” thì cũng dùng vũ lực đề cưỡng bức, cái thế đạo này, ai có thể quản được?

Có bọn người lào Đoạn nhập vào, cộng thêm Diêu Tường nữa, thì lực lượng bọn họ cũng không tồi.

Nhưng cỗ lực lượng này, đặt ở trong cả khu Bắc hoặc là khu Đông, cũng không tính là bao, nhưng ở khu tây, phiến khu mà nhiều gia đình sống bằng lều vải này, thật sự lại là một thế lực khồng lồ.

Phương Khỏi là người đầu tiên nhận được tin tức, thật ra lúc Cảnh Điềm bị bắt đi, hắn không dám chọc lấy Nhạc Kính người có quan hệ phi thường tốt với Bãng Vương.

Nhưng mà, sự tình trong vong một ngày, sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đầu tiên là Nhạc Kính bị giết tuyệt, Sau đó lão Đoạn lại gia nhập vào, hắn thật sự không hiểu nổi. Đến tột cùng là

chuyện gì hấp dẫn những người này?

Hắn nhanh chóng đưa ra quyết định, vội tìm Tằng Hành Huệ đề nương tựa, những người bị giết từng là người của Tằng Hành Huệ, sớm muộn gì cũng đánh tới, lần này hắn không thể bỏ qua, không thể sai thêm lần nữa. Hắn cảm thấy thế lực của Băng Vương cường đại hơn một chút, tối thiểu hắc võ ba cấp cũng nhiều hơn.

Mặc dù làm lão đại phiến khu không được, nhưng bảo vệ tánh mạng mới là trọng yếu nhất.

"Phương Khôi chạy rồi Sao?” Sở Vân Thăng có chút kỳ quái, mặc dù hắn và người này có chút va chạm.

Nhưng nước sông vẫn không phạm nước giểng.

"Đầu nhập vào Tằng Hành Huệ, sợ bị cậu trả thù.” Đinh Nhan binh thản nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.