Chương trước
Chương sau
Phía chân trời hiện lên một tia quang mang yếu ớt, tầm mắt có thể dạt đến chỗ đó, quang mang cuồn cuộn không ngừng tiến về phía tiểu trạm.

Mặc kệ bỗng nhiên xuất hiện “Kính bích” có phải là thiên quỹ trộng diệp diễm ở trong cổ thư hay không, địa phương này đang nguy hiểm cực độ.

Sở Vân Thăng giẫm lên trần xe, thả người nhảy xuống xe lương, liên kích vài phát, bạo liệt bắn vào Xích Giáp trùng. Trong cơ thể trùng tử phun ra dịch nhờn lục sắc khắp nơi, canh mơn mởn trên đất, Lục Vũ, Diêu Tường theo sát phía sau hắn, hai người phong hỏa liên thành này quả nhiên không kém, hỏa luân trảm của Diêu Tường uy lực tựa hồ tăng lên rất nhiều. Hắn bình chưởng hoành phách, một đạo hỏa sóng hình trăng khuyết bắn từ hai bàn tay hắn ra, phá không chém. Về phía bầy trùng, trùng tử nhất thời bị văng ra.

Lục Vũ theo sát phía sau, một đạo gió lốc từ chân hắn đột ngột ở dưới mặt đất mọc lên, quấn quanh 4 phía hắn. Lục Vũ liền phất tay một kích, cơn gió lốc mạnh mẽ như con ngựa hoang thoát khỏi dây cương, lao nhanh vào trong địa phương liệt hỏa đang thiêu đốt, hỏa diễm được gió trợ giúp, thế công lập tức đại thịnh, hỏa diễm cao lên gấp đôi có thừa.

Gió lốc vừa đến mang theo hỏa diễm, ác liệt ám sát Xích Giáp trùng, vẻn vẹn trong một nén nhang, trùng tử liên tục bi thương.

Gió lốc của Lục vũ phân ra hai đạo. Một đạo trợ công hỏa diễm của Diêu Tường bay về phía trước, đạo khác bay về phía sau bí mật mang theo khối băng, xích giáp trùng phía sau họ bị thương chưa chết liền đóng băng lại.

Sở Vân Thăng suy nghĩ một lúc, sau này mình phải làm ra súng tự động, phong ấn hỏa binh phù trên đó. Đối mặt với Xích Giáp trùng đại quy mô, nói không chừng có thể giết ngàn con.

Ba người công kích mạnh mẽ, Trầm Thiếu Trạch và Chúc Lăng Điệp cùng 4 võ sĩ cấp 3 vội vàng đuổi tới, hợp lực, chỉ cần theo cửa lớn, giết mở ra một đường máu.

Những võ sĩ cấp 2 theo phía sau, che chở cho đoàn xe lương tiến tới.

Trùng tử tuy nhiều nhưng càng giết Sở Vân Thăng càng cảm thấy kỳ quặc. Trùng tử tựa hồ cũng không muốn giết họ lắm, khụ… Mỗi khi họ lao ra xa một chút, trùng tử lại không lập tức truy kích, mà chỉ vây quanh đặc nghẹt, hình thành một tường trùng dày đặc, ngăn cản họ lui về tiểu trạm.

Có lẽ do cái “kính bích” kia phi thường trọng yếu đói với chúng, làm chúng hoàn toàn bảo vệ chung quanh mức độ cao nhất.

Mật độ trùng tử phía trước đã giảm xuống rất nhiều. Xe lương đã có thể tạo khoảng cách. Có thể trốn thoát.

Cũng may những con thanh giáp trùng kia chỉ bay trên bầy trời tiểu trạm, thủy chung không tham dự công kích bọn họ. Dưới mặt đất Xích Giáp trùng cũng không theo sát họ nữa. Hơn mười phút trôi qua, họ vui mừng la lên:” Phá được trùng vây rồi!”

“Anh em! Đi!..” Đinh Nhan đưa ống nhòm trong tay cho Sở Vân Thăng, chỉ vào liệt hỏa đang đốt ở phía xa, cố gắng ngồi vững trên xe lương, nói.

Một mảng thịt trùng khổng lồ màu đỏ nhạt đang nhúc nhích, đang cố gắng xuyên qua “kính bích” của tầng hầm phía trên tiểu trạm. Bởi vì thân hình cự đại, con quái vật này phải thập phần cố sức, chen chúc tiến vào.

Những con trùng tử khác có vẻ nôn nóng kêu to không ngừng ở xung quanh. Nhưng không có con nào dám tiến tới mảnh thịt trùng này.

“ Chẳng lẽ là mẫu trùng của chúng?” Sở Vân Thăng kinh ngạc nói. Cái loại quái vật này hắn chưa từng gặp qua. Từ trước tới nay hợp tác với quân đội khá nhiều, hắn cũng biết rõ một số cơ mật nhưng chưa từng gặp tư liệu nói về loại quái vật này.

“Mặc kệ như thế nào, nó khẳng định là vô cùng trọng yếu đối với những con trùng tử. nếu không chúng ta không có khả năng nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây như vậy” Đinh Nhan lắc đầu nói.

Sở Vân Thăng gật đầu. Cũng khó trách Kim giáp trùng không có tiến vào nữa, đoán chừng là sợ trong lúc hỗn chiến xúc phạm tới con quái vật đó.

Nếu như là mẫu trùng mà nói, vậy có ý nghĩa là bọn quái vật sắp chính thức đứng vững gót chân ở địa cầu. Sau đó sẽ sinh sôi nảy nở, triệt để chiếm lĩnh tinh cầu này.

Sở Vân Thăng không khỏi rùng mình. Xe lương băng qua sườn núi, nhanh chóng thoát đi.

------------

“Vị này chính là Chúc Lăng Điệp, Chúc đại tiểu thư khu Bắc” Đinh Nhan giới thiệu đơn giản. Thoát khỏi bầy trùng xong, Chúc Lăng Điệp tỏ ý muốn chủ động tiếp cận Sở Vân Thăng trên xe lương.

“Vị đại ca kia không biết xưng hô như thế nào?” Chúc Lăng Điệp nhếch môi cười yếu ớt, tạo ra một đường vòng cung rất đẹp.

Sở Vân Thăng nói ngắn gọn, hắn đang định cùng Đinh Nhan và Diêu Tương nói đến tình hình Kim Lăng thành, nữ nhân này không biết từ nơi nào xông vào. Chúc Lăng Điệp thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng chuyện này không có quan hệ gì với hắn. Điều duy nhất, làm hắn có thể tò mò một chút là tựa hồ cái thời đại hắc ám này không có ảnh hưởng nhiều đến hình tượng của nàng.

“ À.Sau này xin hãy chiếu cố cho Lăng Điệp nhiều hơn” trước ngực Sở Vân Thăng là huy chương nhị cấp, nhưng trong nội tâm nàng phỏng chừng người này ít nhất là tam cấp ất đẳng.

Chúc Lăng Điệp tỉnh táo nói, biết ý đồ lôi kéo Sở Vân Thăng của mình có chút khờ dại. Từ khi mấy người này gặp mặt xong, liền một mực ở chung một chỗ.

Sở Vân Thăng cười cười, không nói chuyện, hắn cũng không có nói gì mạnh miệng, cho nên ngay cả khách khí cũng dè dặt không nói.

“Không biết trở về Kim Lăng xong, Thập tam Gia các người có tính toán gì không?” Chúc Lăng Điệp hỏi tiếp không có chút xấu hổ, đối với nàng mà nói, chuyện tình lạnh lùng này nàng ứng phó rất tự nhiên.

Nàng định dò xét Thập Tam Gia một chút, muốn biết bọn họ có phải thật sự hợp thành một chỗ hay không. Nếu nói như vậy, thế lực của bọn họ cũng phải chia lần nữa. Ngoài ra, nàng còn chuyện muốn nói.

“ Người trong loạn thế. Lăn lộn nhiều chỗ, đến Kim Lăng rồi nói sau” Đinh Nhan cười nói, lập lờ nước đôi.

“ Ồ, là tôi mạo muội, nhưng mà có chút việc, tôi nghĩ sau này chúng ta có thể hợp tác”

Chúc Lăng Điệp lấy ra khẩu súng, nhìn thoáng qua Sở Vân Thăng rồi nói: “Không biết Sở đại ca có biết loại súng này không? Đây là một khẩu súng được tổng bộ nghiên cứu chế tạo, cức kỳ hiếm quý. Tôi nhận được tin thời gian gần đây tổng bô nghiên cứu đang có kế hoạch chế tạo một loại vũ khí dùng vật chất mấu chốt là thi thể Xích Giáp trùng. Một khi chế tạo thành công, có thể tưởng tượng, đến lúc đó ai có trong tay nhiêu trùng tử hơn, là có thể đổi lấy nhiều vũ khí kiểu mới, thậm chí cả lương thực.

Chúc Lăng Điệp thản nhiên nói tiếp:” Tổng bộ mật lệnh cho quân đội bước đầu thu thập các xác trùng, chuyện này cũng được coi là cơ mật. Tôi mạo hiểm nói cho các người nghe, đúng vậy, là hy vọng chúng ta có thể hợp tác.”

Thật ra, Chúc Lăng Điệp cũng không biết, bí mật này hiện nay không chỉ có một mình nàng biết.

Bây giờ tổng bộ chỉ huy xem trọng chuyện này. Là vì trước kia đánh chết trùng tử xong, quân đội còn chưa kịp thu thập sạch sẽ, hơn nữa, những thi thể này trong lúc mấu chốt có thể làm thực vật thí nghiệm, một khi công bố ra ngoài, tổng bộ chỉ huy sẽ bị hao tổn lợi ích. Nhưng chuyện này đã được một số quan lớn trong tổng bộ biết đến.

Bất quá, trong vài ngày này, ở Kim Lăng thành, đã có lời đồn xôn xao.

Thế lực của Chúc Lăng Điệp tuy nhỉnh hơn các tiểu bang phái khác. Nhưng muốn hoạt động quy mô ở ngoài thành, còn không đủ thực lực. Phong hỏa liên thành chính là đối tượng hợp tác tốt nhất, cho nên nàng mới mượn thực lực của những người này.

“ Chờ đến lúc về Kim Lăng rồi nói sau” Sở Vân Thăng không trả lời ngay.

Chúc Lăng Điệp vừa đưa hắn một tin tức có chút kinh ngạc. Tổng bộ nghiên cứu có thể lợi dụng giáp xác chế tạo áo giáp. Hắn cũng không kỳ quái, ở Sương Vụ chi thành, những người kia đã bắt đầu lợi dụng giáp xác làm tấm chắn, thì tổng bộ nghiên cứu không phải không có khả năng.

Làm cho hắn ngạc nhiên, chính là khẩu súng này. Loại súng này, vừa rồi hắn có nghe Đinh Nhan nhắc đến, ngược với loại hắn dùng hỏa binh nguyên phù phong ấn vào vũ khí, tuy uy lực không thể so với phong ấn của Sở Vân Thăng. Nhưng mà bất đồng ở chỗ tất cả hắc ám võ sĩ đếu có thể dùng được. Sở Vân Thăng âm thầm sợ hãi, trí tuệ của tổng bộ nghiên cứu, trong thời gian ngắn như vậy có thể chế tạo loại vũ khí mới. Mặc dù nói trên cổ thư có cách dùng loại hỏa khí tạo ra vũ khí, nhưng mấu chốt cần tìm được nguyên khí nguyên thể, làm năng lượng bổ xung,trừ khi hắn có thể chế ra xuất tụ nguyên phù. Có thể tự động thu lấy thiên địa nguyên khí, bổ sung cho vũ khí.

Mà giờ đây, tổng bộ nghiên cứu có thể tạo ra khẩu súng như vậy, thậm chí còn có áo giáp phòng thân. Với hắn mà nói, sau này bất luận là phong ấn vũ khí gì, hay là chiến giáp, ngược lại có thể quang minh chính đại sử dụng. Ngoại nhân cũng căn băn không có cách nào phân biệt, không cần lo lắng giống như trước luôn bị người của Tôn giáo sư nhìn chắm chằm vào

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.