Chương trước
Chương sau
“Thực ra cũng chẳng có việc gì đâu, vừa nãy khi phân phối lương thực, dì Sở nói rằng nhà dì ấy còn đứa con bệnh trên giường, muốn lấy thay phần cho nó. Chúng tôi làm công tác quần chúng, cần phải kiên định chính sách của bộ tổng chỉ huy, đúng không nào? Buổi tối đến cói rõ tình hình thực tế với mọi người, tôi đã chuẩn bị rất nhiều lời xin lỗi.”

Nói xong hắn liền nhấc chiếc hộp cháo đưa vào tay Sở Hàm.

“chuyên viên Lộ, đây...”

Sở Hàm kinh ngạc nhìn hộp cháo trong tay mình. Bên trên thậm chí còn có cả một hộp thịt nữa, dù là bù lại phần đánh rơi, nhưng thế này cũng nhiều quá rồi chứ nhỉ.

Sở Hàm quay sang nhìn Sở Vân Thăng, đối phương chắc chắn là do có cháu mình nên mới đến rồi, lúc đó mình đã vất vả cầu cứu hắn mà đến nửa muôi cháo hắn cũng đâu có cho.

“Dì Sở, những thứ khác coi như là tấm lòng của tôi, để cho đứa con nằm trên giường của dì bồi bổ sức khoẻ, mọi người đều chẳng dễ dàng gì, cùng nhau giúp đỡ mới phải chứ.” Lộ Á Minh chỉ Cảnh Dật nằm trên giường nói.

“Tôi thay mặt cô tôi, cảm ơn chuyên viên Lộ.” Sở Vân Thăng móc ra một hộp thuốc, rồi lấy ra mấy điếu, nói:” Chuyên viên Lộ, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút, trong lều không còn chỗ đứng nữa rồi,cô tôi cũng không ngửi được mùi thuốc lá.”

“Được, cái này...” Lộ Á Minh thấy Sở Vân Thăng đã bảo Sở Hàm nhận đồ của mình, nên cũng yên tâm được nhiều phần. Vừa nãy hắn cũng đã nhìn những đồ Sở Vân Thăng ăn, thật sự làm cho hắn kình ngạc một phen, cơm gạo, thịt xào khoai tây, canh gà, đây đều là những thứ chỉ có quan cao cấp mới được ăn đến thôi.

“Chuyên viên Lộ, hỏi ông chút việc, người Vũ ám an phòng ở vùng này là vị nào?” An phòng là tên của người đứng đầu vũ ám của một khu, Sở Vân Thăng đã biết được điều này từ Đoạn Đại Niên. Hắn không hề cự tuyệt việc chuyên viên Lộ chủ động đến thăm nhà, có quan hệ tốt với người của bộ chỉ huy, ít nhiều gì cũng có lợi, tin tức quan trường của họ thường là rất toàn diện.

“Phụ trách an phòng vùng này của chúng tôi là Phương Khôi, vũ ám cấp hai, trước kia là một tay buôn lậu, nơi này cũng không có chất béo bở gì. Thủ hạ của hắn cũng không nhiều, nhưng thật ra tụ hội đều là những người không bình thường.” Lộ Á Minh cũng không cảm thấy Sở Vân Thăng sẽ nhìn trúng đối phương ngay. Muốn đoạt địa bàn nơi này, bằng chiếc huy chương trước ngực hắn hoàn toàn có thể tiến vào khu nghiên cứu trọng điểm của khu, hắn không phải vũ ám, cũng không cần dựa vào địa bàn của an phòng.

“Ừ, Phương Khôi? Lộ chuyên viên, tôi lại có một việc muốn phiền đến ông, ông là chuyên viên của nơi này, nhất định ông quen thuộc với nơi đây, tôi nghĩ có thể dùng lương thực để đổi lấy một phòng ở đây, ông xem có thể giúp tôi tìm được người nào cần bán nhà hay không? Ông cũng thấy đấy, cô tôi thật sự không thể ở trong túp lều này được nữa.” Sở Vân Thăng gật đầu nói, vũ ám cấp hai, Đoạn Đại Niên trước mặt cũng chỉ là cấp 2 giai B, mà năng lực đã làm cho người ta sợ hãi.

“Gì cơ,anh muốn ở lại đây sao?” Lộ Á Minh kinh ngạc nói, không thể hiểu được.

“Ở đây không tồi, tôi thấy rất tốt đó chứ, những hàng xóm của cô tôi đều ở đây cả, chuyển đến chỗ khác cũng vậy thôi.” Sở Vân Thăng nói không nhanh không chậm.

“Nếu như anh có dự định đó thật, thì ngày mai tôi sẽ đi hỏi thăm cho anh, anh cũng biết ở khu này chẳng có biệt thự gì đâu, chỉ sợ rằng anh không ở được thôi.”

Sự kinh ngạc của Lộ Á Minh chỉ là nhất thời, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, mặc dù vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng hắn ta cũng không muốn dò hỏi nhiều nữa. Một người của bộ nghiên cứu ở mảnh đất của mình, hắn cũng có thể lợi dụng cơ hội này xích gần lại với tổng bộ nghiên cứu, tại sao lại không làm cơ chứ.

“Không sao, chỉ cần phòng sạch sẽ, hơi rộng một chút là được rồi. Tầng đừng cao quá, sức khoẻ của cô tôi không được tốt lắnm, có lẽ không trèo gác được nữa.” Sở Vân Thăng lắc đầu nói, thực ra hắn muốn nhất là một chõ độc lập như biệt thự, thế thì sẽ an toàn hơn, và cũng tránh được nhiều phiền phức, nhưng ở đây chẳng có biệt thự nào cả, nếu có chỉ là những căn phòng cũ mà thôi.

“Được, vậy ngày mai, nếu có tin gì thì tôi sẽ đến báo cho anh ngay, vừa nãy mới biết họ của anh, xin hỏi tên của anh là gì?” Lộ Á Minh gật đầu vui vẻ. Vốn hắn chỉ đến đây để bù đắp chút quan hệ, thân phận giống như hắn, hắn vốn nghĩ rằng sẽ mang người thân đi, không ngờ lại ở lại đây, nhưng điều làm hắn vui vẻ bất ngờ là, mình nói đến cùng cũng là một chuyên viên của cấp cao, hắn cũng biết thực phẩm đang cạn kiệt, nếu như không trèo lên cao nữa, thì những ngày tháng này khó khăn rồi. Nửa tháng nay đã bắt đầu có manh nha. TỔng bộ chỉ huy ngày càng phát ít lương thực xuống đây, và thời gian cách nhau cũng ngày càng dài.

“Sở Vân Thăng”

“Được rồi, Sở tiên sinh, về sau cô của anh cũng không phải tốn sức đi xếp hàng lấy cháo nữa, trong khu cứ có lương thực đến đây là tồi sẽ cho người đưa đến cho cô anh.” Lộ Á Minh mặc dù biết tổng bộ nghiên cứu có lương thực đàng hoàng, nhưng vẫn nói vậy, đây cũng là biểu thị tín hiệu làm thân với Sở Vân Thăng:” các anh có việc thì làm trước đi, tôi cáo từ đã, quân phiên vẫn còn chút việc phẩi làm”

Sau khi Lộ Á Minh đi khỏi, Đoạn Đại Niên và những người khác cũng lần lượt cáo từ. Thời gian qua rất nhanh, còn việc thu thập xác chết của quai vật, Đoạn Đại Niên đã đồng ý rồi, thì nhất định sẽ làm cho bằng được.

Sở Vân Thăng và hắn hẹn nhau ba ngày sau sẽ trao đổi lương thực ở núi THanh Long.

Tiếng pháo vang lên đằng xa một hồi, rồi lại tắt lim, dường như đang nhắc nhở những người của thành Kim Lăng rằng lũ trùng vẫn đang muốn xông vào thành.

Sở Vân Thăng vỗ đầu con hổ rồi nói:” Đói rồi phải không, phải cho mày ăn rồi.”

Con hổ nhỏ tất nhiên không hiểu những gì Sở Vân Thăng nói, nhưng khi Sở Vân Thăng lôi thịt con Xích giáp trùng ra, con hổ nhỏ ngay lập tức nhảy lên, ngoạm một miếng.

Sở Vân Thăng vẫn rất hoài nghi tại sao loài người ăn thịt của Xích Giáp trùng mà lại vị tử vong, còn con hổ nhỏ lại không sao? Chẳng lẽ có liên quan đến thuộc tính phong và kim năng của nó hay sao? Trước đó thường xuyên tháo mệnh, hắn không có thời gian để nghĩ về những việc này, giờ đây đã đến thành Kim Lăng, hắn dự đinh làm rõ vấn đề này từ đầu đến cuối.

Dường như mình thật sự là một nghiên cứư viên cơ đây, Sở Vân Thăng nhìn lên trời cười.

Trong căn lều thấp, có ánh sáng của đèn pin, mặc dù không sáng lắm,nhưng cũng có thể nhìn rõ, cô vầ Cảnh Điềm đã dọn xong, đặt một hộp thức ăn trên bàn.

“Cô, đây là cái gì vậy?” Sở Vân Thăng ngạc nhiên hỏi.

“Ồ, đây là chuẩn bị cho chị Lưu Tam, từ lúc chú của cháu mất, tiểu Dật lại bị thương, Tam tỉ vẫn giúp chúng ta suốt, nếu không thì cô còn không chen vào để lấy cháo được.” Sở Hàm đóng nắp hộp, rồi thở dài một hơi nói:” Cháu về đây, đã mang rất nhiều thức ăn về, vốn muốn ăn một bữa cơm với cô ấy, cảm ơn cô ấy một chút, nhưng người trong lều nhiều quá nên cũng lại thôi, để lại cho cô ấy chút cơm và thức ăn. Ngày mai bảo Tiểu ĐIềm mang cho cô ấy. Ta, tỉ cũng đáng thương lắm, đang chăm sóc cho một đứa con tám tuổi. Cồng cô ấy đã bị quân đội gọi đi đánh đám trùng chết ở ngoài thành rồi, cả xác cũng không tìm thấy. ôi, đều là do đám trùng cả.”

Sở Vân THăng ừm một tiếng. có ơn phải trả, đó là chuyện nên làm.

“Vân Thăng, cô rất hối hận lúc đầu không nghe lời cháu. Nếu không thì chú của cháu cũng không chết oan uổng thế, đây đều là lỗi của cô.” Sở Hàm nói, rồi ngay lập tức lại nói tiếp:” Đúng rồi, giờ đây cháu là nghiên cứu viên của tổng bộ nghiên cứu phải không? Những vũ ám đó sao lại có vẻ sợ cháu vây?”

“Ừm, trước đó trên đường cháu đã cứu mạng một giáo sư, giờ đây là nghiên cứu viên đặc cấp của tổng bộ nghiên cứu. Cháu đã dựa vào mối quan hệ này để lấy được cái thân phận nghiên cứu viên, thực ra cháu phải là một vũ ám, chỉ là vẫn chưa đăng ký ở tổng bộ vũ ám mà thôi.” SỞ Vân THăng giải thích một cách đại khái cho cô nghe.

Tạm thời hắn chưa nói cho cô biết bí mật to lớn trên cổ thư, sau này hắn nghiên cứu kỹ càng, thấy cách tu luyện công pháp của người giác tỉnh, người bình thường nếu luyện thực ra rất chậm, mà hắn có thể luyện với tốc độ nhanh như vậy,hoàn toàn là vì theo trận pháp của cuốn cổ thư.

Khi cổ thư nói, do quỹ đạo của trời đất ép sát lại với nhau, vì thế nguyên khí tiêt lộ vào khoảng không gian địa cầu, chấn pháp bị kích hoạt, khi Sở Vân Thăng dựa vào quyển cổ thư này tự nó phat ra ánh sáng. cũng chính là lần đâu tiên hắn nhìn thấy ánh sáng từ quyển cổ thư, cũng đúng ngày đó hắn đã phá vỡ được chướng ngại vât, thông nguyên khí giống nhe từ bậc tiểu học mà được lôi ngay lên cấp hai vậy.

Trước đó hắn rất kỳ là tại sao cảnh giới nhị thiên nguyên lại được gọi là dung thiên nguyên. Về sau hắn mới hiểu, hoá ra khi cảnh giới nhất thiên nguyên , thì cơ thể được gọi là trữ thiên nguyên.

Trận pháp phá bích của tiền bối trong cổ thư là phóng thích một lần, lúc đó hắn đã không còn nhiều nguyên khí như vậy nữa, vì thế hắn không làm cách nào dùng cổ thư để giúp cô đánh mở chướng ngại. Nếu như đê họ luyện theo từng bước thì vô cùng chậm chạp, có lẽ một hai năm sau cũng chưa thành được. điều này cũng chính là con đường tu luyện củ tiền bối đã nói, vô cùng gian khổ, cực kỳ dài/

Tạm thời hắn suy nghĩ như vậy đã, còn vì đợi đến khi đạt dược cảnh giới Tam thiên nguyên, có thể tạo ra một loại bích nguyên phù cao cấp. loại nguyên phù này có thể giúp cho những người tu luyện giai đoạn nhất thiên nguyên, mở ra một con đường phá vật trở ngại, mặc dù không phải là phá vỡ được hoàn toàn trở ngại, nhưng ít nhất cũng có thể đảm bảo tốc độ luyện tập.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.