Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Đỗ đoàn trưởng xanh mét, chỉ cần Cam Tử Cường giật kíp đạn, chiến sĩ giác tỉnh thì không có vấn đề gì, nhân vật quan trọng trong phòng hội nghị, ít nhất có một nửa gặp nạn, điều này hắn không chịu trách nhiệm được.

Cam Tử Cường cười, nói: " Đỗ Kỳ Sơn, bây giờ lập tức cho người của anh đi giết chết tên tiểu tử kia, sau đó mọi người đều bình an vô sự, nếu không những nhân vật mà ngươi muốn bảo vệ đừng hòng muốn sống.

Sở Vân Thăng cảm thấy ơn lạnh, thằng nhãi này muốn tính mạng của hắn, lúc đầu hắn muốn nhà khoa học có thể phá giải mê cung xương mù kia, dù sao cũng phải rời thành, những ngưiờ này vẫn hữu dụng.

Bây giờ Cam Tử Cường đang bức ép Đỗ đoàn trưởng, điều này buộc Sở Vân Thăng phải động thủ thôi.

Hắn bình tĩnh trở lại, cầm một mũi tên, kéo cung tên ra, đưa vào đầy nguyên khí, mũi tên chỉ vào người Cam Tử Cường, phương hướng này của hắn, có 10 phần là đánh lén.

Chỉ cần bắn trúng, Sở Vân Thăng có lòng tin là làm đóng băng Cam Tử Cường, hắn hiểu rất rõ tốc độ của Hàn băng tiễn, tốc độ tương đương với viên đạn, một khi bắn trúng, Cam Tử Cường không có cơ hội giật kíp lựu đạn.

Thời gian trôi qua, hàn băng tiễn của Sở Vân Thăng chỉ đội Đỗ đoàn trưởng mở miệng, xe rách hạn chế của không gian, giống như một vệt sáng, chỉ trong nháy mắt, mũi tên xuyên vào người của Cam Tử Cường, dựa vào tường, mãnh liệt ra hàn khí, toàn thân Cam Tử Cường từ từ đóng băng lại, thậm chí thay hắn cầm đạn cũng đang dần dần đóng băng.

Đánh trúng!

Sở Vân Thăng thầm hô lên một tiếng.

Thay đổi bất thình lình xảy ra, người của Cam Tử Cường chỉ còn lại bốn người, Đỗ đoàn trưởng và mọi người sửng sốt, sau đó hai bên lập tức quyết đấu sinh tử một trận.

Sở Vân Thăng thu hồi lại cung tên, rút Thiên Ích kiếm ra, bước nhanh đi ra, đứng giữa trận chiến, chém chết hai người, cuối cùng dùng lắm đấm, đấm vào lão tên mặt dài, đá hắn sang một bên, nói: Cuối cùng có thể giúp Du Tiểu Hải trả mối thù này rồi.

Quân đội giác tỉnh chém liên tiếp hai tên phản loạn, phòng khách trở lại yên tĩnh.

Toàn bộ quá trình, không đến 3 phút.

Đỗ đội trưởng sắc mặt lạnh lùng, phất tay ra lệnh cho binh lính thu dọn thi thể, đứng bên cạnh Sở Vân Thăng, nghiêm túc nói: " Sở tiên sinh, tiên sinh có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không? Sao tiên sinh lại có thể tự ý hành động như vậy."

Sở Vân Thăng đút thanh kiếm vào vỏ, nói: " Đỗ đoàn trưởng, đừng quên vừa rồi đoàn trưởng nói gì với tôi? Đoàn trưởng nói có thể hi sinh bất cứ người nào để bảo vệ an toàn cho những người bên trong, tôi không thể tin được đoàn trưởng lại ra lệnh cho thuộc hạ tấn công, tôi chỉ ra tay tiêu trừ mối hoạ sau này thôi.

Đỗ đoàn trưởng có chút tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: " Tiên sinh đi theo tôi vào đây, để giáo sư Tôn giải thích cho tiên sinh hiểu, có thể phá giả mê cũng hay không, đây là việc quan trọng trước mắt của không những của riêng tôi mà của cả tiên sinh nữa.

Mở cửa tiến vào phòng hội nghị, từ già đến trẻ bên trong đều nhìn Đỗ đoàn trưởng, xem ra là bị hoảng sợ, làm người trong nhóm nghiên cứu sợ hãi là một chuyện, sợ chết lại là một chuyện.

Đỗ đoàn trưởng miễn cưỡng mỉm cười, nhìn mọi người nói: "Mọi người có thể yên tâm được rồi, nguy hiểm đã giải quyết xong."

Mọi người nghe thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi bên ngoài còn hỗn loạn, thậm chí một khối đóng băng trên tường, chính là kiệt tác của Sở Vân Thăng, trước khi chưa được sự quyết định của Sở Vân Thăng, bọn họ vẫn sợ hãi lo lắng.

Đỗ đội trưởng cố ý nói tránh đi:" Tôi nghe Đào tham mưu nói, mọi người đã nghiên cứu xong phương thức thôi diễn, có thật không?"

Nói đến phương trình, sắc mặt của những người này lập tức thay đổi, có chút kích động, có chút trầm tư, có mê võng, có vỗ án gọi tuyệt, có lắc đầu liên tiếp...

Lúc này Sở Vân Thăng đã thu hồi chiến giáp lại, đương nhiên là bộ áo khoác ngoài màu nâu đó, đứng phía sau Đỗ đoàn trưởng không sợ hãi.

Hắn vừa nhìn thấy Đinh Nhan, nhưng Đinh nhan chỉ nhìn hắn, không nói câu nào với hắn, Sở Vân Thăng nghĩ có thể Đinh Nhan đang có một dự định khác, hắn không có ý phá hỏng, quan hệ giữa Đinh Nhan và Đỗ đoàn trưởng không thân mật, thậm chí Cố Lập Minh còn gây xích míc qua với Đỗ đoàn trưởng, cho là hợp tác, nhiều nhất cũng chỉ là loại mạo hợp thần ly thôi.

Giáo sư Tôn suy nghĩ không lâu đã nhận ra Sở Vân Thăng, lúc đó trên lầu Sở Vân Thăng không kéo mặt lạ xuống.

Đồng lúc nhận ra hắn vẫn còn Triệu tiểu thư, nhưng ánh mắt vui vẻ của hai người không giống nhau, ánh mắt của Triệu tiểu thư vừa vui vẻ vừa uất ức.

Nguy cơ tứ phía, thời đại hắc ám có thể đến bất cứ lúc nào, hai người chia nhau chạy trốn, vẫn có thể sống rồi gặp mặt nhau, là một chuyên rất vĩ đại.

Sở Vân Thăng có một chút tình cảm đối với giáo sư Tôn, lão đầu này bị hắn đã một cái vào chân mà không oán hận, vẫn có thể đem tri thức của hắn đổi thục phẩm của Sở Vân Thăng rồi phân phát cho mọi người, cho nên lần gặp mặt này, cũng không bài xích, lúc giáo sư nhìn thấy hắn, Sở Vân Thăng đang cố mỉm cười.

Giáo sư Tôn cầm tờ giấy trong khách sạn, vui vẻ nói: "Tiểu tử, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi . Ai, cái kia trên người ngươi, cái kia, cái khôi giáp kia?"

Sở Vân Thăng cười nhạt, không trả lời giáo sư, nếu để giáo sư biết đây là phó chiến giáp có thể tự động thu hồi, những nhà khoa học nhiệt tình này còn không lột da hắn?

Giáo sư Tôn nhìn thấy Sở Vân Thăng chỉ mỉm cười không nói, lắc đầu, nói: "Chiến sĩ giác tỉnh các ngươi, luôn cho rằng những nhà khoa học chúng ta sẽ mổ sẻ các ngươi ra làm thí nghiệm, làm gì có chuyện như vậy? Không nói cũng biết, mỗi một người đều có một bí mật của riêng mình, không bắt buộc, không bắt buộc, đến đây, đến đây, xem thành quả nghiên cứu của chúng tôi, rung chuyển, kì diệu, tiểu tử, ngươi biết không? Chỉ cần giả sử ngày đó đến, những phương trình cơ bản này có thể vận dụng để đưa phi thuyền bay đến vũ trụ, tiến vào hành tinh.

Đỗ đoàn trưởng vui vì đã kéo Sở Vân Thăng vào, nghĩ lại hắn thường xuyên bị những vị giáo sư này hành hạ, Sở Vân Thăng rất nhanh đã biết đây chính là cảm giác bị hành hạ, vì công thức và đồ hình trên những tráng giấy đó, hắn xem không hiểu, giống như đọc sách trời.

Nhưng lúc hắn nhìn qua đồ hình trong trang giấy , đột nhiên phát hiện ra rất quen thuộc, trong lòng ngập ngừng, lập tức nhớ ra những hình đó hắn đã nhìn trong sách cổ, là liên quan đến thủ thuật quy tắc nguyên khí, tính nguyên lí cơ bản Sở Vân Thăng cũng hiểu sơ qua, nhưng hình này hắn cũng đã nghiên cứu một thời gian rồi, vấn đề là vì nó liên quan đến nguyên phù bậc ba đến phù thể không gian. Sở Vân Thăng luông không rõ ràng.

Hình trên trang giấy và trong sách cổ hoàn toàn không giống nhau, chỉ có thể nói là một nguyên hình ban đầu, chưa có sai lầm. Nhưng cũng vì nguyên hình ban đầu, trong sách cổ có rất nhiều kí hiệu hắn không thể nào hiểu được, cho nên phía sau xem càng không hiểu, hình này là bắt đầu hình thái cơ bản nhất, phân thành năm tiết tấu, hính thành thôi diễn, nhưng phía sau có một chữ bị xoá, hình như đã bị vút bỏ.

Sở Vân Thăng càng xem càng nhập tâm, hắn có cảm giác đột nhiên mở cánh cửa nguyên tắc to kia, đột nhiên rơi vào tâm trạng hoảnh hốt, không khống chế được mình, tay cầm chiếc bút, rất nhanh theo sách cổ có một bộ phận hắn có thể xem hiểu, rồi kết hợp với hình trên trang giấy này tiến hành vẽ lại từ đầu.

Hắn lập tức thu hút sự chú ý của giáo sư Tôn, nhìn thấy Sở Vân Thăng đang vẽ, là những kí hiệu linh tinh giáo sư xem không hiểu, trêu ghẹo nói: " Tiểu tử, xem ra, ngươi rất có tiềm lực của một một nhà bác học mà...."

Giáo sư Tôn nói chưa dứt lời, mấy bức hình trên tờ giấy đã được Sở Vân Thăng vẽ xong, đây chính là hình thái sơ cấp, phương pháp và quy luật bức hình không giống như trong sách cổ, nhưng đây có thể là thôi diễn cực hạn của Sở Vân Thăng.

Sau khi hoàn thành bức hình, Sở Vân Thăng có cảm giác rất thoải mái, trước kia hắn chế tạo nguyên phù, đều dựa theo hồ lô hoạ biều, cơ bản không biết rõ nguyên lí, lục chế thất bại, cũng chỉ cho là bắt chước không giống, bây giờ hắn mới lĩnh ngộ ra điều này, đột nhiên có cảm giác hiểu được một nguyên lí đặc biệt đúng là một điều tuyệt vời, dựa theo cảm giác hình như không chỉ biết mấy thứ này, mà còn biết nhiều thứ khác, cánh cửa cao nhất của nguyên phù hình như hắn có thể mởi ra.

Sở Vân Thăng đứng một bên nhìn hình của mình liền sửng sốt, giáo sư Tôn nhìn lướt qua bức hình của hắn, kết quả lại liếc nhìn, cuối cùng không nhẫn nại được nữa liếc nhìn lần thứ ba, ánh mắt này không rời bức hình.

Giáo sư Tôn giống như bị một khối bê tông đè trúng, cầm bức hình, miệng run run nói: " Không thể nào, không thể nào, tuyệt đối không thể như thế được, ngẫu hợp của loại lục tràng này không thể ổn định, vì sao hết lần này đến lần khác đều là ổn định? Tại sao không có phát sinh than tháp? Làm thế nào để khống chế quá trình suy biến? Lão Phương, ông đến đây nhanh lên, đến đây xem."

Một bức hình rất bình thường, đột nhiên lài thu hút các vị giáo sư, lúc này cục kì hỗn loạn, thậm chí Đào tham mưu và mọi người ở bên ngoai cũng khẩn trương đi vào phòng hội nghị.

Lúc này Sở Vân Thăng đã tỉnh táo trở lại, phát hiện ra đây chính là đại hoạ, không phải lo lắng tiếc lộ có mật gì, quy luật này chỉ là trong sách cổ là một phương pháp quy luật hạo như yên hải, vẫn là hình thái sơ cấp, hắn lo lắng là người phổ thông, tìm ra những vị giáo sư nhưng không tìm ra được đồ vật, nếu nói không ai nghi vẫn quả thục chính là người nói mơ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.