Chương trước
Chương sau
Bị nguyên khí thuần hình thành hàn băng tiễn bắn trúng, người đó giãy giụa một lúc, tác dụng của đóng băng tuy không phát huy được hiệu quả tốt, nhưng cũng khiến cho hai con quái mật mắt đỏ kia tìm được cơ hội công kích, bay xuống, nhao tới chỗ hắn. Hoả năng trong người hắn, đánh đuổi được một con, còn một con nữa, không do dự nhảy xuống, lần này hắn bất lực đối kháng, không lâu sau, trên người thấy có máu chảy ra.

Thành công đánh lén một người, Sở Vân Thăng tiếp tục kéo huyền xạ kích ra, tên gỗ không sắc, bình thường tỉ lệ bắn trượt tương đối cao, giống như đánh trà đánh nước ở phía dưới, cũng không có ai quan tâm hắn bắn hàn băng tiễn trượt.

Đợi Đỗ đoàn trưởng và mọi người kết thúc chiến đấu, Sở Vân Thăng tiếp tục đánh lén 3 người nữa, hắn đếm đi đếm lại, đồng bọn của người tên mặt dài kia chỉ còn lại 16 người, rất có thể trong lúc hai bên giao tranh sẽ tổn thất thêm mấy người nữa.

Sở Vân Thăng ngồi trong nhà, châm điều thuốc lá, đợi Đỗ đoàn trưởng rời đi, hắn mới đi nhặt thi thể của quái vật mắt đỏ.

Chỉ cần đoàn trưởng Đỗ và mọi người bắt gặp mấy lần bất ngờ như thế, phương pháp đánh lén của hắn, rất nhanh có thể xử lí bọn người của tên mặt dài kia.

Không khí toàn là mùi máu tanh, Đỗ đoàn trưởng và mọi người cũng không ở lại lâu, vội vạng rời khỏi chỗ đó, Sở Vân Thăng lập tức dụi điếu thuốc, hắn nhanh chóng thu dọn thi thể, nếu không những con quái vật mắt đỏ khác gủi thấy mùi máu, chạy đến thì rất phiên phức.

Đáng tiếc thay, hắn đang nghĩ gì thì cái đó lập tức xuất hiện, phát hiện ra trong nàn sương mù xuất hiện quái vật mắt đỏ, nhìn rõ một chút, hơn 30 con quái vật mắt đỏ, Sở Vân Thăng giật mình, vội vàng kéo theo Diêu Tường chạy trốn.

Sở Vân Thăng vừa đánh vừa rút lui, cũng may phía sau có hoả luân của Diêu Tường trợ giúp, bản thân cầm Thiên Ích kiếm chiến đấu, những con quái vật kia nhảy xuống càng đông.

Nhìn phía sau quái vật chỉ thấy tăng không thấy giảm, Sở Vân Thăng kéo Diêu Tường vội vạng chạy trốn, không dám chiến đấu, nếu không hai người chỉ có con đường chết thôi.

Sắp đến lúc có nhiều xương mù, Sở Vân Thăng một tay đẩy Diêu Tường đi, hình như một con quái vật mắt đỏ đã bị hắn đâm chết, trong xương mù, Diêu Tường nhìn hắn, lập tức theo kế hoạch của hai người, quay lại, lúc này hai người đã đến khu xương mù phía nam của khu 5 rồi.

Hai người ở khu 5 tìm tòi, tránh khỏi lũ quái vật mắt đỏ kia, lúc đó cũng không thấy tung tích của Đỗ đoàn trưởng và mọi người đâu.

Sở Vân Thăng lập tức xuyên qua đám xương mù, khu 5, khu1, khu 7, khu 4, tìm khắp nơi, cuối cùng đã nhìn thấy đội ngũ của Đỗ đoàn trưởng ở khu 9.

Năm ngày sau, Cẩm Giang Đại Hạ, Đỗ đoàn trưởng nghỉ ngơi tại một địa điểm.

"Đoàn trưởng, mấy ngày nay chúng ta tổn thất hết sức trần trọng, người của đội trưởng Cam bên kia chết gần hết rồi." Tham mưu Đào lo lắng nói, hai ngày hôm nay tỉ lệ tổn thương của đội quân chúng ta giảm đi rất nhiều, không biết vì nguyên nhân gì, tỉ lệ tử vong chiến sí mới của Cam Tử Cường rất cao, nếu tiếp tục như vậy, đừng nói đến Kim Lăng thành, mà ngay tại chỗ này cũng khó có cơ hội thoát thân.

Đỗ Kỳ Sơn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ từ nói: "Lão Đào, đồng chí không thấy kỳ lạ sao? Chiến sĩ giác tỉnh mới và cũ năng lực giống như nhau, người trong đội chúng ta chiến đấu mấy trận liền, đều sống sót, người của Cam Tử Cường chết liên tiếp trong tay của quái vật?"

Tham mưu Đào gật đầu, trịnh trọng nói: " Đúng vậy, cho nên tôi nghi ngờ có người âm thầm đánh lén, nhưng vì sao những người này lại chỉ đối phó với Cam Tử Cường không xuống tay đối với bộ đội?"

Đỗ Kỳ Sơn cười, thở dài: " Tôi sớm biết là hắn mà, hôm đó lúc hắn rút lui, tôi đã có linh cảm không tốt rồi, hắn đang đuổi theo chúng ta."

Đào tham mưu sửng sốt, nghi hoặc nói:" Hắn là ai vậy?"

Đỗ Kỳ Sơn nói: "Đồng chí còn nhớ lúc chúng ta không tiến vào thành, phát hiện ra một cao thủ, lúc đó tôi muốn kéo hắn gia nhập đội quân chúng ta, đáng tiếc bị hắn từ chối, sau đó lúc hắn và Cam Tử Cường phát sinh chút xung đột, tôi ra mặt ngăn trở hắn, hắn liền đi vào đám đông, muốn đi sau chúng ta, âm thầm báo thù."

Đào tham mưu ngạc nhiên, vội vàng nói: " Đồng chí nói chính là, sau đó đồng chí quay về nói cho tôi biết tên hắn chính là Sở Vân Thăng? Lúc đó người đó thách đấu với Cam Tử Cường và hơn 12 chiến sĩ giác tỉnh mới?"

Đỗ kỳ sơn bất đắc dĩ mà gật đầu nói:" Đúng vậy, chính là hắn, không có một người nào sống có thể theo dõi chúng ta thời gian dài như vậy, hơn nữa có năng lực đánh lén chúng ta mà không ai biết."

Đào tham mưu cúi đầu suy tư chốc lát, mới nói:"Đoàn trưởng, đồng chí cảm thấy năng lực của hắn đến trình độ nào?"

Đỗ kỳ sơn không hề nghĩ ngợi, nói:" Không biết, có lẽ trước kia tôi đã nhìn nhầm năng lực của hắn, bây giờ thì càng không biết, nhưng không còn quan trọng nữa rồi, đúng rồi đội nghiên cứu của giáo sư Tôi nghiên cứu thế nào rồi?"

Đào tham mưu ừ một tiếng, trả lời: "Mô hình chín mê cung trong xương mù đã thành lập xong, bây giờ chỉ còn lại bộ phận quan trọng nhất là diễn thôi, vì thiết sự hỗ trợ của máy vi tính, toàn bộ dựa vào tay thôi diễn của giáo sư Tôn, tốc độ có chút hơi chậm."

Đỗ Kỳ Sơn thở dài một hơi, nói: " Vậy là tốt rồi, cuối cùng cũng không phải mạo hiểm tính mạng của chúng ta vào mê cung xương mù, đồng chí truyền mệnh lệnh của tôi : Bắt đầu từ bây giờ, phòng nghiên cứu có thôi diễn gì, toàn bộ chúng ta không được rời khỏi cẩm giang đại hạ nửa bước, trái lệnh sẽ bị bắn."

Đào tham mưu lập tức đứng nghêm, nghiêm, tiến hành quân lễ, nói: " Vâng."

Đỗ kỳ sơn quay đầu hỏi:" Đội Cam Tử Cường bây giờ còn lại bao nhiêu người? "

Đào tham mưu lập tức đáp:" Đội Cam Tự Cường còn lại 5 người."

Đỗ kỳ sơn nheo lại hai tròng mắt, suy nghĩ một chút, lại nói:" Cam Tử Cường hắn không phải là một kẻ ngốc, bây giờ hắn hiểt rất rõ chuyện gì xảy ra với chúng ta, đồng chí cho Chu Uy đưa người đi coi chừng bọ họ, phòng trừ bọn họ làm loạn, lúc cần thiết, có thể hi sinh Cam Tử Cường."

Đào tham mưu thần sắc thay đổi, kiên định nói:" Vâng!"

Sở Vân Thăng đã mai phục ở Cẩm Giang Đại Hạ hơn 12 tiếng rồi, từ lúc Đỗ đoàn trưởng đi vào, không thấy bọn họ đi ra."

Hắn đã thành công giết chết 12 người rồi, thêm một tên mặt dài nữa, bây giờ chỉ còn lại 5 người.

" Anh Sở, anh có bao giờ suy nghĩ, nếu bây giờ chúng ta tấn công đột ngột, có thể Đỗ đoàn trường không ngăn trở chúng ta đi giết tên mặt dài? " Diêu Tường ngồi bên cạnh, khó có lúc mà hắn động lão suy nghĩ, nói."

Sở Vân Thăng gật đầu, nói: " Đúng vậy, Đỗ đoàn trưởng, người này chính là mục tiêu cao nhất, chỉ cần phát sinh không tổn thất, hắn tuyệt đối không làm, bây giờ tình thế cực ki hỗn loạn, hắn hành sự không theo quy luật của thời đại Dương Quang, bây giờ tôi đang nghĩ chúng ta trực tiếp xung đột với hắn, cũng có thể hắn vứt bỏ tên mặt dài, tránh gây sung đột với chúng ta, tạo cho đồng bọn của hắn một tổn thất, đợi bọn họ đến Kim Lăng thành, nhất định sẽ trả mối thù này.

Diêu Tường cười, nói: " Vậy anh còn do dự cái gì? Bên trong có anh Đinh làm nội ứng rồi, cộng thêm hai chúng ta, Đỗ đoàn trưởng không có gì để tưởng tượng."

Sở Vân Thăng thở ra khói, nhìn Đại Hạ đối diện, nói: "Chờ thêm một chút nữa, trong 6 tiếng chúng ta thay phiên nhau nghỉ ngơi, nếu không ra, chúng ta cũng có thể cung cấp đủ tinh thần, trực tiếp tiến vào, lấy mạng chó của hắn. Nếu không may Đỗ đoàn trưởng xuông ra, chúng ta phải dốc toàn lực chiến đấu, cho nên bây giờ phải nghỉ ngơi, đi theo bọn họ bao nhiêu ngay rồi, bây giờ chỉ có 6 tiếng chẳng lẽ không đợi được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.