Chương trước
Chương sau
Thu hai cái xác Xích Giáp Trùng lại, Sở Vân Thăng bất chấp đám người đang khiếp sợ phía sau, mang theo tâm tình hơi kích động, nhanh chóng hòa mình vào bóng tối.

Một nấc nguyên khí tiêu diệt một con Xích Giáp Trùng, nhìn qua thì có vẻ không chênh lệch lắm với uy lực của tên băng. Thế nhưng trên thực tế, Sở Vân Thăng hiểu rõ một mũi tên băng đóng băng một con Xích Giáp Trùng chỉ là trong điều kiện lý tưởng, hoàn toàn không có nghĩa là trong thực chiến nó cũng có uy lực như vậy.

Trong những lần chiến đấu trước đây, chỉ có mũi tên băng đầu tiên mới đại khái có được hiệu suất một tên đóng băng một con, đến khi những con Xích Giáp Trùng khác đến được bên cạnh hắn, hắn thường phải mất hai nấc nguyên khí, thậm chí là nhiều hơn, mới có thể tiêu diệt một con Xích Giáp Trùng!

Không chỉ như thế, khi bị lũ côn trùng hung hãn này tiếp cận thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng!

Giờ thì khác rồi, dựa vào sức phòng ngự của chiến giáp, cho dù là lên cứng đối cứng với côn trùng, cũng sẽ không bị yếu thế chút nào! Mà thêm vào đó, chém một kiếm, chỉ cần tiêu hao mộ nấc nguyên khí là có hiệu quả, hoàn toàn có đầy đủ ý nghĩa trong thực chiến.

Hắn tự tin nếu hiện tại mình có đủ chín nấc nguyên khí, vậy thì trong chiến đấu, giết được ít nhất tám con hoàn toàn không phải là vấn đề.

Cẩn thận lau sạch kiếm Thiên Ích, Sở Vân Thăng đứng trên đỉnh của một tòa nhà cao hơn hai mươi tầng. Sự vui sướng mà chiến giáp vừa mang tới, không bao lâu sau đã bị một tin tức của quân đội thổi bay sạch sẽ.

Hắn lòng đầy phức tạp nhìn xuống ba chiếc xe tăng chủ chiến ZTZ-99 uy phong lẫm liệt và sáu chiếc chiến xa bộ binh ZBD-97 đi sát theo sau, đang chậm rãi lái qua bên dưới, tất cả đèn xe đều bật sáng rực, loa phóng thanh trên xe không ngừng phát ra [Thông Báo Khẩn Cấp] của bộ tổng chỉ huy:

"...

... Chúng ta gọi chúng là Xích Giáp Trùng...

... Chúng ta không màng hi sinh, không tiếc mọi giá, cố gắng tiêu diệt loại côn trùng quái vật xuất hiện ở khắp nơi này...

... Trong thành có rất nhiều cổng vào* của Trùng tộc, không cách nào phá hủy, Xích Giáp Trùng cuồn cuộn không ngừng tiến vào bên trong thành phố chúng ta...

*Là dạng cổng không gian.

... Hiện tại, chúng ta không thể không tuyên bố tình hình đang không ngừng chuyển biến xấu, chỉ trong mấy ngày gần đây, số lượng Xích Giáp Trùng bên trong thành phố lại một lần nữa tăng vọt!...

... Không cách nào khống chế! Cực độ nguy hiểm!...

...Sau khi bộ chỉ huy thảo luận cẩn thận, quyết định, kể từ ngày hôm nay, toàn thành cưỡng chế tổng sơ tán! Toàn thành cưỡng chế tổng sơ tán!...

... Tất cả quần chúng nào nghe được thông báo này, có thể đến sơ tán cùng với quân đội, mục tiêu là thành Kim Lăng...

... Chúng tôi muốn nói cho mọi người một tin tức tốt, căn cứ các nghiên cứu và phân tích của các nhà khoa học, khu vực trung tâm thành Kim Lăng bởi vì có chứa lượng lớn một loại vật chất không rõ, không phát hiện sự xuất hiện cổng vào của Trùng tộc trong khu vực trung tâm thành phố, bộ tổng chỉ huy quyết định thành lập một hệ thống phòng ngự mới tại thành Kim Lăng! Ở đó, quân đội của chúng ta sau nhiều tháng chiến đấu quên mình, không màng hi sinh, cuối cùng đã xóa sạch hoàn toàn số Xích Giáp Trùng từ bên ngoài tiến vào trung tâm thành Kim Lăng. Hiện nay đang tiến hành xây dựng một phòng tuyến kiên cố bao xung quanh khu vực trung tâm thành Kim Lăng, thành công chặn đứng nhiều lần tấn công của Trùng tộc...

... Bộ chỉ huy quyết định, kể từ thời điểm có thông báo này, quân đội sẽ phòng thủ thêm 72 giờ, những quần chúng nguyện ý di chuyển đến thành Kim Lăng tị nạn, cần phải rời khỏi thành phố trong vòng 72 giờ, sau 72 giờ, nhóm quân đội phòng thủ cuối cùng sẽ rút khỏi thành phố, chịu trách nhiệm ngăn cản phía sau cho quần chúng nhân dân...

..."

Rốt cuộc cũng phải từ bỏ nơi này sao? Hơn hai mươi triệu người cùng di tản? Sở Vân Thăng chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy tê cả đầu!

Có lẽ là quân đội không trụ nổi nữa, hoặc có lẽ tình hình đã tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn được nữa.

Sơ tán toàn thành, hay chỉ là một lời nhắn bất đắc dĩ cuối cùng của quân đội dành cho dân chúng, hay nói khác hơn là hành động bỏ rơi quần chúng trá hình. Đây là tai họa của Thân Thành, cũng là tai họa của toàn bộ thế giới loài người, hẳn tất cả mọi nơi trên khắp thế giới đều đang run rẩy trước sức mạnh của côn trùng? Hay là....

Tư duy Sở Vân Thăng biến đổi hết sức hỗn loạn, tuy rằng trước kia vẫn nghe phong thanh về việc này! Thậm chí là những nhóm người trước đó, như vị chuyên gia lầu trên kia, sớm đã rút lui khỏi doanh trại quân đội. Thế nhưng khi ngày này thực sự đến, hắn dường như lại biến thành không dám đối mặt!

Hơn hai mươi triệu người, một đoàn người khổng lồ cỡ nào!? Dù hắn có muốn tưởng tượng cũng không tưởng tượng ra nổi!

Đến khi đó người người chạy trốn, khắp nơi hỗn loạn, không có trật tự, tranh đoạt, côn trùng truy sát, thiếu thốn thức ăn, thiếu thốn thuốc men,... sẽ có bao nhiêu người phải chết trên con đường này!?

Sở Vân Thăng không biết vì sao bộ tổng chỉ huy phải đưa ra một quyết định như vậy, trong ba tháng từ khi mặt trời biến mất tới nay, Thân Thành thân là thành phố trọng điểm của quốc gia, được bộ tổng chỉ huy sắp xếp cho mức độ phòng ngự cấp cao nhất, có người nói vì để bảo vệ Thân Thành, tổng chỉ huy đã dứt khoát từ bỏ rất nhiều thành phố cỡ trung và cỡ nhỏ, tập trung tất cả lực lượng quân sự tinh nhuệ nhất, mạnh mẽ nhất của quân khu Hoa Đông đến Thân Thành!

Vậy mà bây giờ phải từ bỏ! Sở Vân Thăng lờ mờ cảm thấy nhất định là bộ tổng chỉ huy đã phát hiện ra tình huống mới, hoặc có thể là quái vật mới, hoặc cũng có thể là số lượng côn trùng đã tăng mạnh, khiến cho bộ chỉ huy cảm thấy đã không cách nào tiếp tục lãng phí binh lực chiến lực tiếp tục kiên trì. Thay vì sớm muộn gì cũng sẽ thất thủ, không bằng bảo tồn sức mạnh hiện có, tăng cường thêm sức mạnh cho hệ thống phòng ngự mới, để cướp lại mảnh đất sinh tồn cuối cùng cho loài người!

Có điều, những điều này đều là do hắn suy đoán, mặc kệ thế nào, chung quy cũng chỉ có một, hành trình chạy trốn của hắn sẽ phải bắt đầu rồi!

Tuy rằng hắn có chiến giáp, có kiếm Thiên Ích, có tên băng, thế nhưng những vũ khí này còn chưa làm cho hắn ấm đầu, cho là mình đã vô địch đến mức có thể một mình đối mặt với hàng ngàn hàng vạn con côn trùng!

Cùng rút lui với quân đội là lựa chọn duy nhất, cũng là lựa chọn tốt nhất của hắn. Hơn nữa người thân duy nhất của hắn cũng ở thành Kim Lăng.

Cuộc chạy trốn, sắp sửa bắt đầu!

Nhưng trước đó, Sở Vân Thăng cảm thấy hẳn nên chuẩn bị thêm chút gì đó, giết thêm một ít côn trùng làm nguồn dự trữ nguyên khí; tìm thêm vài thứ hữu dụng, cần thiết cho tương lai sau này.

Hắn tuyệt đối sẽ không ngây thơ cho rằng, trên con đường dài gần 300km đi đến thành Kim Lăng này, sẽ thượng lộ bình an không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào!

Chỉ cần có sách cổ, có chiến giáp, có nguyên phù, Sở Vân Thăng vẫn có lòng tin mình nhất định sẽ an toàn đến được Kim Lăng.

Không phải nói là trung tâm thành Kim Lăng đã sạch bóng côn trùng sao? Như vậy thì đến đó, lấy thành Kim Lăng làm chỗ dựa, nỗ lực tu luyện bản thân, tìm giết Xích Giáp Trùng ngoài thành, tính ra còn tốt hơn nhiều so với hiện tại, đến ăn, ngủ, thậm chí là đi vệ sinh mà lúc nào cũng phải thấp thỏm đề phòng có côn trùng đột nhiên xuất hiện!

Cũng không biết cả nhà cô ở thành Kim Lăng giờ ra sao? Sở Vân Thăng hơi lo lắng, cô chính là người thân duy nhất còn lại sau khi cha mẹ hắn qua đời.

Trong khoảng thời gian trước khi mặt trời biến mất, hắn đã cố gắng gọi điện cho cô mấy lần, lần nào cũng nhắc nhở họ phải chú ý an toàn, thậm chí còn muốn họ dọn đến hang ổ mà mình xây dựng ở Thân Thành này, có điều khi đó hắn cảm thấy cô cũng không quá để ý, trái lại còn khuyên hắn không nên suy nghĩ nhiều, tranh thủ mà đi làm đi... Về sau liên lạc bị cắt đứt, Sở Vân Thăng cũng không có cách nào liên lạc với họ nữa.

Sở Vân Thăng một mực liều mạng tu luyện, chẳng những là để giữ được mạng mình, mà còn vì hy vọng bản thân có năng lực để bảo vệ cho thân nhân bằng hữu của mình.

Điều duy nhất mà hắn không ngờ là lũ côn trùng này lại đến nhanh như vậy, lại còn hung tàn như vậy, khiến cho tất cả những kế hoạch trước đây của hắn đều bị rối loạn. Sau khi côn trùng xuất hiện cũng không thể nào liên lạc với họ nữa.

Cũng may tin tức của quân đội khiến hắn an tâm một chút, thành Kim Lăng vẫn còn, gia đình cô chỉ cần tránh được đợt tấn công đầu tiên của côn trùng từ ngoài thành vào, giữ được mạng sống, hiện giờ có lẽ đã an toàn hơn một chút, chỉ là không biết bọn họ có thiếu thốn lương thực không? Sở Vân Thăng ngầm sốt ruột.

Tình huống của thành Kim Lăng, nếu dựa theo những gì mà sách cổ đã nói, cổng trời của trái đất và không gian khác tiếp xúc, đường nối cổng trời mở ra, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó không rõ mà khu trung tâm thành Kim Lăng lại tránh được, khiến cho bên trong trung tâm thành không có cổng vào, côn trùng chỉ có thể tiến vào từ bên ngoài, việc này vô cùng có lợi cho quân đội dọn sạch nội thành.

Không giống như bên trong Thân Thành, có rất nhiều đường nối cổng trời, ngươi vừa giết sạch, nó lại chui ra, vẫn cứ ngay trong nội thành. Lũ côn trùng vô cùng vô tận, giết mãi không xong thế này, đúng là khiến cho loài người bó tay, đây có lẽ cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến bộ tổng chỉ huy chủ động vứt bỏ!

Sở Vân Thăng dằn lòng xuống, suy nghĩ: Trước tiên về hoa viên Danh Đô thu dọn vài thứ đã, rồi tranh thủ ba ngày 72 giờ này kiếm một chút vật tư và côn trùng, chuẩn bị cho cuộc tổng sơ tán xưa nay chưa từng có sắp tới!

----o0o----

Kim Lăng chính là Nam Kinh

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.