Chương trước
Chương sau
Phí Hi kinh ngạc nhìn quái vật trước mắt, không biết làm sao. Mắt thấy Dạ Khê sắp áp sát Phí Hi, một cái bóng nhanh chóng lướt qua, ôm lấy Phí Hi tránh sang một bên, ngay sau đó, tay áo vung, dòng khí hướng Dạ Khê bay tới, sức ép khiến Dạ Khê không thể chống cự được.

Kín đáo ngừng cước bộ, ổn định bàn chân một chút, người đã đứng yên, Dạ Khê thầm nghiến răng, Trác Thụy Long này là muốn đánh bay chính mình! Hai mắt lập tức nhắm lại, đơn giản mà trực tiếp giả bộ bất tỉnh.

“Tiểu thư!” Lan Hạ lao tới, tiếp được Dạ Khê đang ngã xuống, thất kinh.

Nhìn Xích Bá tước phủ Nhị tiểu thư được Trác Thụy Long cẩn thận từng chút ôm vào trong ngực, lại nhìn Trưởng nữ ngã xuống mặt đất ngất đi, một màn đột nhiên phát sinh này, mọi người không thể hiểu được.

Nghe hơi thở nam tính kề sát, gương mặt Phí Hi đỏ bừng, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, giả vờ hoảng sợ dựa vào người Trác Thụy Long.

Ôm nữ nhân như mềm mại như nước trong ngực, cảm giác thân thể nàng run rẩy, không tự chủ càng dùng sức ôm chặt, thanh âm từ tính an ủi Phí Hi, “Đừng sợ, có bổn hoàng tử ở đây, đừng sợ, không sao.”

Phí Hi thấy bàn tay mình được đối phương gắt gao nắm trong tay, đáy mắt lướt qua tia mừng rỡ, chậm rãi gật đầu đáp lại.

“Đồ điên! Cái đồ điên này!” Hoàng Hậu chợt thở phì phò mắng, không đoái hoài đến cái gọi là Thánh chỉ Tiên Hoàng nữa, “Hoàng Thượng, người thật sự muốn đem một kẻ ngu ngốc cái gì cũng không biết tứ hôn Long Nhi chúng ta?” Phẫn nộ đè nén triệt để bạo phát, chỉ vào người nằm dưới đất hôn mê Dạ Khê, “Loại phế vật này, xứng gả vào hoàng gia ta?” Căm phẫn phất tay áo.

Hoàng Thượng nhíu mày nhìn đùng đùng nổi giận Hoàng Hậu, rối rắm nhìn người còn nằm bên kia, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng thét chói tai vừa rồi. Nữ tử Thế gia mà như người đàn bà chanh chua điên cuồng kêu gào? Con dâu Hoàng gia sẽ tồn tại loại người điên này? Phế vật điên khùng lại là một quốc gia chi mẫu? Thực sự là chuyện cười cho thiên hạ! Bắp thịt trên cơ thể Hoàng Thượng bắt đầu co giật.

“Phụ hoàng, nhi thần sẽ không lấy một người điên!” Trác Thụy Long có chấp nhìn Hoàng Thượng, “Người trong lòng nhi thần yêu mến là Phí Hi, Xích Bá tước phủ Nhị tiểu thư! Mà không phải lai lịch không rõ Trưởng nữ.” ‘Lai lịch không rõ’, bốn chữ bị Trác Thụy Long nhấn mạnh rõ ràng như vậy.

Những người còn lại đều không dám thở mạnh một chút, ngoan ngoãn cúi đầu, hận không để đem mình giấu vào trong bóng tối, đây là đang cãi lại Thánh chỉ của Tiên Hoàng!

Dạ Khê nhắm mắt, nhưng không chút bỏ qua tình huống xung quanh, đáy lòng bình tĩnh, hôn ước này cũng là một ràng buộc của nàng, mặc kệ dùng biện pháp gì, chỉ cần thoát khỏi! Dạ Khê âm thầm siết chặt nắm tay, đau đớn hôm nay nàng chịu, nhất định muốn Phí gia cùng Hoàng thất, hoàn trả ngàn vạn lần! Dạ Khê bỗng nhận thấy một đạo ánh mắt đánh giá nàng, trong lòng nghi hoặc, không dám có động tác gì nữa.

Phí lão phu nhân, Nhị phu nhân đứng một bên, sắc mặt dị thường xấu xí, quần áo xốc xếch bị xem như hầu tử mua vui, tuyệt đối là sỉ nhục! Sỉ nhục của Phí gia! Ánh mắt Phí lão phu nhân bén nhọn hận không thể mang Dạ Khê đi lăng trì xử tử.

“Đưa Bá tước phu nhân cùng Nhị phu nhân đi sửa sang lại!” Hoàng Hậu thở dài, ra lệnh.

Phí lão phu nhân cảm kích lễ bái Hoàng Hậu, theo cung nữ rời đi, trước đi ra khỏi lén lút trao đổi ánh mắt với Phi Hi.

“Yến hội hôm nay hủy bỏ, mọi người trở về đi!” Hoàng thượng sắc mặt âm trầm. Nhận được mệnh lệnh, những người khác như được đặc xá, tranh nhau rời khỏi, ly khai nơi thị phi này.

Xuân Hi cung rộng lớn chỉ còn lại vài người, Trác Thụy Đào đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm Dạ Khê, trầm mặt không nói, ấn đường nhíu lại, bằng trực giác, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Hoàng nhi nếu có người yêu mến trong lòng, chờ sau Đại hôn, nạp Trắc phi là được.” Hoàng thượng bình ổn tâm trạng, “Nhanh gọi thái y đến, xem người thế nào!” Tự nhiên là chỉ Dạ Khê.

Thái y lĩnh mệnh tới, khi kiểm tra cho Dạ Khê, len lén liếc mắt nhìn Hoàng Hậu, rồi hồi bẩm, “Thân thể vị tiểu thư này không có việc gì, chỉ là có ít vết thương, không đáng lo ngại.”

“Nếu không việc gì, vì sao lại phát điên?” Hoàng Thượng hiển nhiên không vừa lòng câu trả lời của thái y.

Thái y thân thể run rẩy, chần chờ không biết trả lời như thế nào.

“Cứ việc nói thẳng đừng câu nệ!” Hoàng hậu ra hiệu.

Thái y hít sâu một hơi, “Thân thể không việc gì, chỉ là đầu óc hình như bị tổn thương, lúc phát điên, không ai ngăn nổi.” Thái y thấp thỏm cúi đầu, mím môi, hắn tự nhiên nhận ra hương vị kì lạ trong không khí, chỉ là vì tự bảo vệ mình, hắn không thể nói, còn nữa, dù không có dược vật, người này cũng là người điên, người điên nếu không phát điên, đó chính là người bình thường a!

Hoàng Thượng nghiêm mặt, Phụ hoàng làm sao hồ đồ như vậy? Một kẻ điên loạn, chẳng lẽ còn trông cậy nàng đi làm chúa cứu thế? Nhưng Thánh chỉ ở đây, hắn không thể làm mất mặt Hoàng gia.

“Tỷ tỷ ra sao rồi?” Phí Hi từ kinh hoảng trở lại bình thường, tách khỏi thân thể Trác Thụy Long, lo lắng nhìn Dạ Khê nằm trên đất, “Tam hoàng tử, tỷ tỷ vô tâm, người đừng trách tỷ ấy.” Phí Hi khẩn trương nắm cánh tay Trác Thụy Long, khẩn thiết nói.

Trác Thụy Long nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc hoa lê đẫm mưa, vô cùng thương yêu, nhìn lướt qua, đúng lúc nhìn thấy Phí Hi bởi vì đụng chạm, tay áo vén lên lộ ra cánh tay trắng nõn, mà phía trên, chấm đỏ cực kì chói mắt, Trác Thụy Long như ma xui quỷ khiến đụng chạm ngón tay mình lên.

Phí Hi kinh hoảng rút cánh tay về, cắn môi, giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực Trác Thụy Long.

Lúc này, Phí lão phu nhân, Nhị phu nhân đã chỉnh trang xong, trở về nhìn thấy một màn như vậy, đáy mắt Phí lão phu nhân có chút thỏa mãn, lại nhìn tâm tình Hoàng Hậu biến hóa, tin tưởng càng thêm củng cố.

Hoàng Hậu hai mắt híp lại, trong đầu hiện ra một đạo ánh sáng, bà cúi đầu nhìn chỗ Dạ Khê nằm, con ngươi đảo một vòng, tầm mắt hoán đổi trên người Phí lão phu nhân cùng Phí Hi , bỗng nhiên cười gian tà, đưa cho Hoàng Thượng một ánh mắt.

“Bá tước phu nhân, nếu Bổn cung nhớ không nhầm, Phí gia nữ nhi có một chỗ đặc biệt.” Hoàng Hậu đạm cười nói, “Ở đây không có người ngoài, Bá tước phu nhân có thể giải thích một chút, điểm đỏ vừa rồi trên cánh tay Nhị tiểu thư là cái gì?”

Phí lão phu nhân thầm thiêu mi, nhưng không thoái thác, quỳ xuống đất đáp, “Đây là Phí gia nữ tử độc hữu thủ cung sa, đại biểu cho trinh tiết… ”

Phí lão phu nhân còn chưa nói hết, Trác Thụy Long nhẹ nhàng buông Phí Hi ra, bàn tay thô lỗ kéo Dạ Khê vẫn còn hôn mê lên, không chút khách khí nắm cánh tay nàng.

Răng rắc –

Thanh âm trật khớp xương vang lên rõ ràng, Dạ Khê đáy lòng mắng chửi, cánh tay nàng trật khớp! Mở mắt ra, tràn đầy kinh khủng, hoảng loạn, e ngại lui thân thể, nỗ lực tránh khỏi trói buộc từ Trác Thụy Long.

Căn bản không để ý những việc khác, Trác Thụy Long dã man vén ống tay áo Dạ Khê, cánh tay sáng bóng trắng noãn bại lộ trước mặt mọi người, lệ quang quét một vòng, không có! Trác Thụy Long suýt nữa cười to, kéo Dạ Khê đến trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, “Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần không muốn đội nón xanh! Hoàng gia không thể tiếp nhận nổi người này!” Trác Thụy Long ném Dạ Khê xuống.

Dạ Khê ngã nhào xuống đất, cúi đầu, cuộn mình.

Chân mày Trác Thụy Đào nhíu càng chặt hơn, chân đã bước lên một bước, rốt cuộc là lạ ở nơi nào?

Thủ cung sa? Dạ Khê âm hiểm cười, thì ra lúc ở trên xe ngựa, Ngô ma ma muốn nói cho nàng biết cái này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.