Dạ Khê cúi đầu mềm nhẹ vuốt ve vết sẹo nơi lòng bàn tay, đáy mắt châm chọc, là người thân thì thế nào? Cùng huyết thống thì sao? Ánh mắt khôi phục bộ dáng ngơ ngẩn, ngoảnh lại nhìn Từ công công, “Thanh âm của ngươi rất khó nghe, ngươi là hoạn quan?” Dạ Khê hơi tò mò hỏi. 
“To gan!” Sắc mặt tiểu thái giám sau lưng Từ công công rất khó nhìn, quát mắng nàng. 
Trái lại, Từ công công không tức giận chút nào, chỉ cười nhạt, “Chúng ta đúng là hoạn quan, nếu không làm sao hầu hạ Tiên đế nhiều năm như vậy?” Khẩu khí ôn hòa, “Tay ngươi, rất đặc biệt.” Sắc mặt hắn như thường, thế nhưng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng. 
Mọi người Phí gia giật mình nhìn Từ công công, ngày thường hắn ghét nhất bị người khác nói mình là hoạn quan, hơn nữa đây là một cấm kỵ của hắn, vậy mà bây giờ không hề nổi giận. Ngay cả người hầu phía sau cũng âm thầm buồn bực, không rõ chuyện gì xảy ra. 
“Khê tiểu thư nhất định là quý nhân.” Từ công công lưu lại câu nói cuối cùng như vậy, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua những người còn lại, xoay người bước đi. 
“Nương, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Đại lão gia khuôn mặt mê mang. 
“Nương, nhà chúng ta chỉ có mấy đứa trẻ này, từ khi nào nhô ra một trưởng nữ?” Âm điệu Đại phu nhân cao gấp mấy lần, nàng chưa từng nghe nói qua Phí gia còn có hài tử khác! Kỳ thật đó chỉ là thứ yếu, làm nàng vô cùng tức giận là, nàng làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-de-vuong-thi-huyet-hau/2024484/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.