Hoàng Tuấn Khải đứng thẳng người, dáng vẻ thoải mái không chút ưu phiền, khuôn mặt xinh đẹp nhu thuận tựa như một thiên thần nhỏ. Nhưng chính điều này, lại khiến mọi người cực kì kinh hãi.
Rõ ràng là một đứa trẻ, cớ sao khi nói ra lại làm cho người ta cảm nhận được một chút đau thương gì đó? Hơn cả thế, sự đồng cảm, cảm thông lẫn cả bất đắc dĩ... tại sao lại hiện hữu trên một đứa trẻ? Chẳng phải điều này quá phi thực tế sao?
Nói thật, nếu bây giờ được nghe kể lại thì bọn họ chắc chắn sẽ hừ lạnh khinh bỉ. Nhưng mà, hiện tại ngay trước mặt họ, chuyện này lại xảy ra, bọn họ không tin cũng không được.
Trần Hạo Thiên nhíu mày, tay dùng sức kéo cậu ngồi lên đùi mình, anh đau lòng nhìn cậu, nói thầm, "Em... tại sao lại như thế?"
Hoàng Tuấn Khải khựng người lại, rồi một lúc sau, khẽ đáp, "Tại sao ư? Tôi cũng không rõ."
Trần Hạo Thiên ôm chặt cậu vào lòng, cánh tay dùng thêm sức, giống như đang rất đau lòng, hắn nói, "Sau này, tôi sẽ bảo vệ em."
Hoàng Tuấn Khải cười khẩy, khinh thường nói, "Bảo vệ tôi? Anh có khả năng đó sao?"
Trần Hạo Thiên không chút để ý tới thái độ giễu cợt của cậu, anh hôn mơn mớn lên đôi môi hồng nhạt mềm mại ấy, khẽ nói, "Chỉ cần là em, dù cho có phải xuống tận Địa Ngục, tôi cũng sẽ lôi em ra ngoài..."
Hoàng Tuấn Khải chỉ cười nhạt, không hề có vẻ vui mừng hay rung động gì, mà thật ra, cậu cũng chẳng có cảm giác gì khi nghe Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-dai-nhan/184517/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.