Hoàng Tuấn Khải hiện đang ngồi trên cái ghế trong phòng của Lạc Ưng, trên tay cầm một cái túi lớn đựng mười bốn tinh hạch mà ngắm nghía, cậu vẫn mặc cái áo dính máu, vì vậy khiến mùi máu lan tỏa khắp phòng.
Lạc Ưng nhíu mày, "Cậu không thấy tanh quá sao?"
Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Đã làm sát thủ thì mùi tanh như vậy đã là gì? Đừng có làm như anh chưa từng "chết ngộp" trong biển máu vậy! Nó còn khủng khiếp hơn rất nhiều."
Lạc Ưng híp mắt lại, nhẹ giọng hỏi, "Cậu rốt cuộc là loại người như thế nào?"
Hoàng Tuấn Khải chậc lưỡi, thần bí nói, "Tôi là loại người gì... anh mãi mãi không biết được!"
Lạc Ưng dựa người vào thân ghế, nói, "Tôi không hề nghĩ được là cậu chỉ mới mười tám tuổi!"
Thật ra tuổi của Hắc Ám Đại Nhân cậu là ba mươi tuổi luôn rồi. Bất quá, hiện giờ cậu đang sống lại trong thân thể của một đứa trẻ mười tám tuổi, nên cứ coi như là cậu cũng mười tám tuổi đi.
Lạc Ưng trở nên nghiêm túc, lấy một tờ giấy ra, để trước mặt cậu, nói, "Đây là Trần Hạo Thiên, hắn là một tên nguy hiểm nhất trong tất cả những tên nguy hiểm! Ngày mai, cậu sẽ một mình đi tới gặp hắn ta để hợp tác giành lại địa bàn cho E&D."
Trên tờ giấy là hình người tên Trần Hạo Thiên, hắn ta 27 tuổi. Khuôn mặt góc cạnh, dưới cặp lông mày rậm là đôi mắt màu xanh biếc đầy sắc bén, tựa như một con chim đại bàng tìm mồi, chiếc mũi cao thẳng tắp đầy thu hút, đôi môi mỏng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-dai-nhan/184513/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.