Tuấn Kim Nhân: Tôi.
_____________
Tôi là một người rất ôn nhu, luôn nở nụ cười dịu dàng với người khác. Dù người đó là một đứa trẻ, người già, một người xa lạ nào đó, dù là người đã hại gia đình mình.... tôi vẫn nở nụ cười với người đó.
Biết tại sao không? Mọi chuyện là do tôi mà ra. Đều là do tôi hại chết nhiều người, là do tôi quá ác độc, cuối cùng, quả báo đến với tôi. Vì vậy, tôi buộc mình phải sống thật lương thiện với mọi người. Có lẽ, cười là cũng một cách thay đổi cuộc sống.
Vợ ly hôn, một mình nuôi con. Đồng thời, gia đình người anh yêu quý nhất cũng không còn nguyên vẹn, anh chị đều ra đi, để lại nhóc con năm tuổi ngây ngô.
Lúc mới gặp, tôi thấy một thằng nhóc có khuôn mặt y như anh. Nhóc đó đang nằm trên giường bệnh, trên hai cánh tay nhỏ gầy băng bó kín mít, chân trái cũng bị băng lại, ở ngay hông bị một vết thương nặng tạo nên vết bầm tím đỏ đáng sợ vô cùng. Nếu không nhờ bên cạnh giường có máy đo nhịp tim vẫn có dấu hiệu hô hấp, tôi đã quay sang hỏi bác sĩ thằng bé còn sống được không....
Trái tim tôi thắt lại, thật sự rất đau lòng. Thằng nhóc mới năm tuổi thôi mà, tại sao ông trời lại khắc nghiệt đến thế chứ? Không lẽ ông không nghĩ tới, nhóc mất đi cha mẹ, mất đi cả tương lai, mất đi cả cuộc đời, điều đó... chẳng phải quá tàn nhẫn sao?
Tôi đã quỳ xuống bên giường bệnh, hai tay siết chặt cạnh giường, nước mắt không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-dai-nhan/1503205/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.