Đi đến một đoạn đường, ánh mắt Hoàng Tuấn Khải dừng lại ở một nơi.
"Lưu Quốc mãi mãi", một cửa hàng đồ chơi.
Hoàng Tuấn Khải cười khẩy một tiếng. Tiếng cười đầy chế giễu và khinh miệt. Cậu cứ cười như vậy, suốt cả đoạn đường đi.
Trần Hạo Thiên cau mày, "Sao vậy?"
Hoàng Tuấn Khải nhìn anh, hỏi, "Hạo Thiên, anh có tin tưởng vào em không?"
Trần Hạo Thiên nghiêm mặt đáp, "Tin." Giọng nói khẳng định.
Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, "Cứ tin em. Em sẽ không để anh thất vọng."
Trần Hạo Thiên nhíu mày, không hiểu được gì, "Bảo bối, có chuyện gì vậy?"
Hoàng Tuấn Khải nhìn về phía trước, những hàng người đông đúc tụ tập ở khắp nơi, các phương tiện trên không cứ chớp nhoáng rực sáng, tiếng nói chuyện ồn ã vang vọng. Đầy sắc màu, đầy rực rỡ.
"Hạo Thiên, anh có thể chiến đấu cùng em không?"
"Chắc chắn." Trần Hạo Thiên bình tĩnh đáp.
Hoàng Tuấn Khải bật cười, bàn tay khẽ siết chặt tay anh, cảm nhận được hơi ấm lan qua từng khe tay, "Em sắp phải chiến đấu. Chiến đấu vì Mỹ Nhi, vì Hải An, vì 30 người Lâm Gia, và vì anh. Hạo Thiên, nếu có chuyện gì, làm ơn... hãy chiến đấu vì em... được chứ?"
Tâm Trần Hạo Thiên run lên, một cảm giác sợ hãi dồn dập trong lòng khiến anh bất an vô cùng, "Bảo bối, anh có thể chết vì em!"
Hoàng Tuấn Khải đặt ngón trỏ lên môi anh, suỵt một tiếng, cậu nói, "Đừng nói mấy câu như vậy. Chiến đấu xong, em vẫn sẽ sống, anh vẫn sẽ sống. Chúng ta vẫn ở bên nhau thôi."
Cậu nhướn người lên hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-dai-nhan/1503188/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.