Ăn xong, Lạc Ưng đẩy cậu về nhà. Mới đẩy cửa đi vào thì thấy Lý Duệ đang ngồi uống trà, rất thảnh thơi yêu đời.
Lạc Ưng đẩy cậu tới ghế ngồi, mệt mỏi ngồi xuống ghế, "Ôi! Uể chết mất!"
Lý Duệ liếc Lạc Ưng một cái, khinh thường nói, "Lười nhát."
Lạc Ưng bình thản nhún vai, tự nhận mình là kẻ lười nhát.
Hoàng Tuấn Khải lấy điện thoại trong túi quần ra, mới bật lên thì đã thấy một tin nhắn từ 'Trần Hạo Thiên Kim Tại Hưởng chồng tôi'.
"1 tháng sau anh sẽ tới gặp em một lần nữa. Anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và có đủ tư cách đứng đằng sau che chở cho em. Anh mặc kệ em có đồng ý hay không, bởi đó chính là quyết định của anh.
Đừng khiến vết thương nặng thêm nữa.
Anh yêu em, bảo bối của anh."
Hoàng Tuấn Khải không nhịn được nở nụ cười. Không ngờ anh lại nhắn tin nhiều như thế, đã vậy còn không hề che giấu sự bá đạo qua mỗi dòng chữ.
Bất quá, cậu thích.
Lý Duệ uống một ngụm trà nóng, nhàn nhạt nói, "A... không ăn gì mà no ghê."
Lạc Ưng chậc lưỡi, "Bụng cậu có vấn đề rồi đó. Tôi ăn quá trời mà vẫn đói đây này."
Lý Duệ liếc Lạc Ưng, lạnh giọng nói, "Bị bệnh!"
Lạc Ưng chớp mắt mấy cái. Sao chửi anh a?
~.~.~.~.~.~.~.~.~
20 ngày sau, hai chân của cậu đều được tháo băng. Sau mấy ngày chịu đựng cơn ngứa ngáy nặng trịch cuối cùng cũng kết thúc làm cậu rất thoải mái.
Tập luyện cho quen chân thêm một tuần nữa.
Sau 1 tháng, đúng như lời Lý Duệ nói, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-am-dai-nhan/1503156/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.