Trên bàn đầy ắp các quân cờ trắng đen được sắp xếp xen kẽ, những quân cờ lạnh lẽo sát phạt trên bàn cờ thâm nghiêm, có thể mường tượng thấy được một trận chiến gió tanh mưa máu thầm lặng, người chơi điềm tĩnh nghịch quân cờ tròn trong tay, bất động thanh sắc phòng thủ nghiêm ngặt.
Cửa thư phòng đột ngột bị đẩy ra, Lão Hổ ngẩng đầu nhìn Đỗ phu nhân vẻ mặt phẫn nộ, đứng dậy bước sang một bên.
"Tại sao ông phải làm ra nông nỗi này?"
Đỗ phu nhân kích động không thể kiềm chế.
"Tôi chỉ muốn, giáo huấn đứa con gái được chiều hư của bà một chút, để nó xem xét lại hành động của mình, tôi có làm gì sai à?" Đỗ tiên sinh sắc bén nhìn Đỗ phu nhân.
"Con bé chính là con gái của ông đấy! Làm sao ông có thể nhốt nó vào ngục chứ!"
Đỗ tiên sinh siết quân cờ trong tay, giọng điệu lạnh lùng: "Hồ nháo cái gì? Đó là họa do chính nó gây ra, tôi chỉ giúp cục trưởng Mã công tư phân minh mà thôi."
"Tại sao ông có thể đối xử với con như vậy? Mấy ngày qua nó ở bên ngoài chịu khổ chưa đủ hay sao?!" Tỉ tê, người phụ nữ bạc nửa mái đầu ẩn nhẫn, lại không cách nào khắc chế sự dâng trào trong nội tâm mình.
Không có khó khăn kinh khủng nào có thể ngăn cản được tình thương con cái của một người mẹ, nỗi sợ có lớn mạnh đến mấy cũng không thể chặn tiếng khóc của bà. Hổ dữ còn chẳng ăn thịt con, chứ đừng nói tới loài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-xua/3379863/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.