Tô Châu quay người rời đi, không chút luyến tiếc.
Cô vốn là người như vậy.
Lương Tiểu Nguyệt, vẫn luôn biết, cuộc sống mà Tô Châu mong ước từ trước đến giờ chưa bao giờ là thứ cô ta có đủ dũng cảm để giành lấy.
Chỉ là cô ta vẫn luôn cho rằng, với thân phận chị em, có thể giữ Tô Châu ở bên mình đến hết đời.
Nhưng, ngay cả một phút một giây cô ta cũng chẳng giữ được.
Tô Châu thay xong quần áo rồi bước ra ngoài mới thấy đại tiểu thư đang cúi đầu đứng trong một góc nhỏ.
Giữa đầu ngón tay nàng nở một đóa hoa màu cam. Đóa hoa rất tối, rất yếu ớt, dường như sắp lụi tàn trong màn đêm.
Nhưng đúng lúc sắp úa tàn, nàng đặt nó lên môi, trong chốc lát nó bừng sáng, như muốn bùng cháy, vô cùng rực rỡ. Sau đó lại lần nữa yếu ớt.
Lúc sáng lúc tối, nàng cố gắng làm cho bông hóa thêm phần rạng rỡ và sống động bằng hơi thở của mình, nhưng càng rực rỡ, chỉ càng thêm hao mòn mạng sống của nó.
Tô Châu nhìn rất lâu. Nhưng trên thực tế, cô nhìn điếu thuốc trắng dài từng chút một biến thành khói rồi tràn vào phổi đại tiểu thư, cũng chỉ vỏn vẹn quãng thời gian hút một điếu.
Đại tiểu thư ném đầu thuốc đi, khi quay đầu lại, dường như đứng hình trong giây lát. Nàng bước ra khỏi bóng tối, nhìn Tô Châu, bình tĩnh nắm tay cô nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Trên lông mi nàng còn vương chút ngọc vụn lấp lánh, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-xua/3363778/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.