Đôi mắt giận dữ của nàng lạnh lùng mà xa cách, mang theo sự kiêu ngạo và uy nghiêm bẩm sinh của đại tiểu thư Đỗ gia.
Không phải là không thể tha cho Tô Châu, chỉ là những lời của Tô Châu, chẳng khác nào xem thường Đỗ Như Mộng.
Thua một diễn viên kịch có thể nói là vì mối tình thanh mai trúc mã với Tô Châu, nhưng Tô Châu lại muốn cầu về cầu, đường về đường* với nàng, làm sao có thể?
*桥归桥,路归路: Ý nói những gì không liên quan tới nhau phải tách biệt rõ ràng
Là đang chê cười nàng không làm tròn bổn phận của em gái, vượt quá giới hạn sao?
Tô Châu đã nuốt xuống ly rượu thứ ba, sắc mặt đỏ bừng. Cô thấy đại tiểu thư nổi giận như vậy, chỉ thở dài, không nói gì thêm.
Giống như đại tiểu thư không thể ép buộc cô dừng hát kịch, Tô Châu cũng không thể ép buộc đại tiểu thư lí trí mà đối diện với cô, buông tha cho cô.
Đại tiểu thư bỗng nhiên giận dữ. Nàng nghe thấy Tô Châu thở dài, nhắm mắt lại, xoa dịu cơn giận dữ đang dâng trào cuồn cuộn của bản thân.
Tiếp đó, nàng mỉm cười, thả lỏng dựa lưng lên phiến đá. Nụ cười đó, được những ánh đèn mờ ảo chiếu sáng trong màn đêm đen mà hóa ái muội. Khuôn mặt vốn dĩ đã tinh tế, khóe môi nhè nhẹ cong, mắt Đan Phượng khép hờ, tựa như đã ngà ngà say và mờ mịt, lại có chút cười như không cười. Đôi mắt khép hờ mang theo chút ý cười, hai má vì rượu mà ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-xua/3356189/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.