10.
Từ trước đến nay Phó Thanh chưa từng cảm thấy cái tên của cậu có vấn đề gì.
Cho đến một ngày gia đình bọn họ chuyển nhà.
Một cô bé mập đạp xe đến trước mặt cậu, mập đến nỗi híp cả mắt lại, chẳng còn nhìn rõ mắt nằm ở đâu, dáng vẻ không chút tốt lành hỏi tên cậu.
Sau đó bé mập cắn ngón tay muốn Phó Thanh gọi nó là “Lương”.
Trước giờ Phó Thanh chưa từng thấy đứa trẻ nào hoạt bát đến vậy, hiếu kỳ nhìn cô bé lâu một chút, sau đó chẳng chút phản ứng nghe theo lời gọi cô bé là “Lương”
Bé mập cười toét cả miệng, những lớp mỡ trên mặt chen chúc nhau, lộ ra hai chiếc răng cửa bị súng.
Một phút sau đó cô bé bị mẹ bắt về. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn cậu.
Phó Thanh chẳng hiểu chuyện gì, sững người ra tại chỗ một hồi lâu, mãi cho đến lúc mẹ cô bé xuống lầu dắt tay cậu ấy về.
Phó Thanh ngẫm nghĩ, cô bé buổi chiều mình gặp mập mạp vô cùng, khiến tim cậu có chút run rẩy.
Phó Thanh lên năm tuổi đã phải thực hiện ca phẫu thuật tim, sau đó cậu chuyển về khu Xuân Thành định cư.
Chính tại nơi đây, cậu đã gặp được mặt trời của đời mình.
Phó Thanh mắc bệnh tim bẩm sinh, sau khi ca phẫu thuật thành công bác sĩ đã bảo, đứa trẻ này nếu được nuôi dưỡng tốt thì có thể sống được thêm mười mấy năm nữa.
Phó Thanh năm tuổi, Hà Viên sáu tuổi, hai đứa trẻ này đúng là hai hổ một rừng. Nhưng mà thực ra chỉ có mỗi Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-vien/269448/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.