Tư Liên ngồi gục đầu bên giường, tựa như một con cún nhỏ đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ, trong lòng ôm lấy chăn bông và cả cuộn tranh lặng lẽ nằm bên cạnh.
Sau khi quay trở lại, những gì Chu Minh thấy là khung cảnh như vậy.
“Liên ngốc, ngươi bị sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói này, Tư Liên đột nhiên ngẩng đầu dậy, khoảnh khắc nhìn thấy Chu Minh thì mừng rơi nước mắt.
Nàng chưa đi… Tốt quá, nàng vẫn chưa đi.
Có lẽ là biết việc Tư Liên chảy máu mũi lúc trước có liên quan tới việc nàng chỉ mặc một chiếc váy tới rốn, nên khi xuất hiện lại lần nữa, trên người nàng đã có thêm một bộ sa y màu đỏ. Tuy rằng da thịt như ẩn như hiện của nàng vẫn hấp dẫn Tư Liên, nhưng chí ít không đến mức làm cho hắn máu chảy thành sông.
Chu Minh khó hiểu nhìn sắc mặt Tư Liên thay đổi trong chớp mắt, sau đó lại cúi đầu nhìn xiêm y của mình, đột nhiên ngộ ra: Nàng chỉ mặc áo lại thôi mà, có cần kích động vậy không?
“Liên ngốc ngươi mau lại đây.”
Chu Minh ngồi xuống bàn, sau đó vẫy vẫy tay với Tư Liên còn đang ngồi trên giường, ý bảo hắn lại đây ngồi cùng. Lúc này Tư Liên mới phát hiện, trên tay Chu Minh cầm một cái bát.
… Một cái bát?
Tư Liên ngồi xuống ghế bên cạnh theo lời dặn của Chu Minh, sau đó thấy nàng cầm cái bát để trước mặt mình, còn cực kỳ tận tâm đặt lên trên thêm một đôi đũa.
“Ăn đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-vi-chu-minh/2920074/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.