Gió đêm khẽ nổi lên, mây mù từ từ che khuất ánh trăng, xung quanh dần dần trở nên mờ mịt, càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng chỉ còn một mảng trời tối đen.
Đêm đã về khuya, Liên Đường vốn là một nơi yên tĩnh, lúc này lại chỉ có một người là Tư Liên. Bốn phía im ắng, hơn nữa lại tối tăm, Tư Liên không phân biệt được rốt cuộc Chu Minh đã đi đâu.
Hắn có chút lo lắng, thử mở miệng gọi: “Chu Nhi?”
Ngay lúc Tư Liên không đợi được nữa chuẩn bị ngọ nguậy đứng lên, thì bỗng trong bóng đêm đột nhiên hiện ra những vệt sáng huỳnh quang, trôi nổi thưa thớt trên mặt hồ.
Giữa những vệt sáng huỳnh quang ấy, một bóng dáng màu đỏ mờ ảo từ trên trời giáng xuống. Cùng với sự xuất hiện của nàng, ánh huỳnh quang ngày càng nhiều hơn, tựa như nàng mang theo cả trời sao rớt xuống nhân gian này.
Diễm lệ và xinh đẹp.
Trong bóng đêm, ống tay áo màu đỏ khẽ tung bay, các vệt sáng huỳnh quang lấp lánh như nhận được chỉ thị, quay xung quanh bóng dáng màu đỏ kia, lay động theo hướng chuyển động của ống tay áo, vẽ ra một đường quỹ đạo màu xanh lờ mờ ở giữa không trung, cuối cùng tổ hợp lại thành một tấm phù chú không biết tên.
Tư Liên nhìn thấy Chu Minh nhảy múa giữa những vệt sáng huỳnh quang, hắn lại lần nữa nhận thức được sự thật rằng nàng ấy là một vị thần.
Dáng người duyên dáng tới thế, vũ đạo kinh diễm tới thế, quang cảnh rung động tới thế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-vi-chu-minh/2920067/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.