Đối diện, Thục Nghi lặng im. Từ nãy đến giờ, cô vẫn không thấy biểu hiện nào của Hoàng phu nhân là tỏ ra tôn trọng mình. Dường như người phụ nữ đáng thương ấy quen sống trong nhung lụa nên mãi mãi chẳng thể nhìn rõ được bản chất thật của những con người nghèo khổ trong xã hội và càng không hiểu điều tốt đẹp ẩn chứa bên trong họ. Trong phút chốc, cô thấy tội nghiệp cho bà thay vì phải sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ kia.
Không nghe Thục Nghi trả lời, cứ ngỡ bản thân đã đoán trúng suy nghĩ trong cô nên Hoàng phu nhân lại mỉm cười đắc ý, hỏi:
"Sao nào? Chịu lòi đuôi cáo rồi hả? Xem ra, số tiền cô muốn nhiều dữ."
Chờ Hoàng phu nhân kết thúc cái nụ cười dở hơi ấy, Thục Nghi mới đáp:
"Không phải ai cũng tham tiền như phu nhân đâu! Đối với bà, tiền là quan trọng nhất. Còn với tôi, Tri Đồng mới quan trọng."
"Đừng có vờ vịt! Cô cáo hơn tôi tưởng!"
"Phu nhân đừng quơ đũa cả nắm, không phải ai cũng xấu xa như bà nghĩ."
"Tri Đồng quan trọng với cô, tất nhiên vì có thể cho cô tiền! Cả mỏ vàng?"
"Tôi yêu anh ấy. Nhất định chúng tôi sẽ hạnh phúc."
Giọng Hoàng phu nhân càng lúc càng to hơn đồng thời cũng giận dữ hơn:
"Mơ hão giữa ban ngày! Thời đại bây giờ mà cô còn tin chuyện tình Hoàng tử Lọ Lem ư? Hay một túp liều tranh hai quả tim vàng?"
Trái với điệu bộ nóng giận từ đối phương, Thục Nghi lại bình thản lạ lùng:
"Tôi chẳng hề là Lọ Lem. Tôi biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tuyet/615633/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.