Ngồi lặng lẽ bên giá vẽ gần hơn một tiếng, Hải Luân chẳng làm gì ngoài việc cứ hướng đôi mắt mù loà ra ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt nhẹ bức tranh vừa mới hoàn thành. Không rõ trong tranh là hình gì mà chỉ biết Hải Luân rất tâm đắc và xem trọng nó bởi đôi tay vuốt đến đâu trên tờ giấy là ánh mắt anh lại sáng bừng đến đó. Chẳng những vậy, bờ môi còn mỉm cười hạnh phúc.
"Mình sẽ chờ đến ngày cậu hoàn thành bức vẽ về mình."
"Với mình, cậu mãi mãi là một Trương Hải Luân nguyên vẹn đẹp đẽ và tốt bụng như thiên thần. Nếu mình là Trang Trang, mình tuyệt đối không làm tổn thương cậu mà sẽ nhất định bảo vệ cậu đến cùng!"
Trong đầu Hải Luân đột nhiên xuất hiện những âm điệu nhẹ nhàng qua từng câu nói của Hạ Tuyết. Chẳng hiểu sao, anh thấy nhớ chất giọng dịu dàng ấy. Rồi tiếp theo, trái tim anh đập rộn ràng hơn khi hồi tưởng lại buổi chiều suýt nữa hai người đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Nhưng, lúc đó phản ứng khá dữ dội của Hạ Tuyết khiến Hải Luân đến giờ vẫn còn cảm thấy buồn buồn. Hành động chối từ từ Hạ Tuyết thật sự làm Hải Luân bị tổn thương chút ít dù bản thân không rõ vì sao lại xem trọng nó đến thế. Thở dài thườn thượt, Hải Luân hạ tay xuống. Dạo gần đây anh nhận ra cảm giác mình dành cho Hạ Tuyết rất khác. Không còn đơn thuần là tình bạn nữa... Anh bỗng chốc nhớ cô nhiều hơn. Có thể nói chàng trai này đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tuyet/615618/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.