Đảo mắt nghĩ ngợi chốc lát, Trọng Lâm liền mau chóng ngồi dậy, tay đặt lên vai Hạ Tuyết lay:
"Này, Hạ Tuyết! Hạ Tuyết! Em bị sao vậy?"
Trọng Lâm vừa dứt tiếng gọi thì ngay lập tức Hạ Tuyết từ từ ngóc đầu lên, trông cô hoàn toàn bình thường chẳng hề giống như kiểu sợ quá ngất xỉu.
"Tôi biết anh giả bộ mà!" – Hạ Tuyết nheo nheo mắt, hơi tinh ranh bảo.
Lần đầu tiên cậu ấm cao ngạo đó đã có một bộ mặt hết sức tức cười: mắt mở to thao láo như ốc bươu, miệng há to vì bất ngờ. Phải mấy phút sau hắn mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tức thì hắn cười lớn, nghe âm vang cả bến cảng.
"Ha ha ha!" – Trọng Lâm dường như không thể ngừng cười – "Hạ Tuyết! Em đáng sợ thật! Nhưng sao em biết tôi giả vờ?"
"Tôi đã nói anh phước lớn mạng lớn nên chẳng dễ chết vậy đâu. Với lại, đừng tưởng tôi là người ngây thơ không biết gì."
Nói xong, Hạ Tuyết đứng dậy toan bước đi thì thình lình Trọng Lâm nắm tay và kéo cô quay lại. Trong thoáng chốc, mặt hai người gần sát nhau, đến nỗi có cảm tưởng chỉ một cái nhích chân thôi là họ có thể hôn nhau.
"Anh muốn gì?" – Hạ Tuyết lúng túng hỏi bởi mặt đối phương ở quá gần.
Nhoẻn miệng cười, Trọng Lâm cất tiếng khẽ khàng nghe như làn gió đêm:
"Ban nãy, em rất sợ khi tưởng tôi chết? Thừa nhận đi, em thích tôi?"
Đối diện, Hạ Tuyết đảo mắt đáp vẻ ngập ngừng: "Không... không có!"
"Nếu em vẫn ngoan cố thì tôi sẽ..."
"Anh sẽ làm gì?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tuyet/615604/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.