Mẹ tôi toàn thân ẩn ẩn sự tức giận, liền như dã thú lạnh lùng mà nhìn chung quanh gian phòng miễn cưỡng còn được coi như chung cư, một câu cũng không nói. Chỉ có qua năm phút, tôi lại dường như cảm thấy mình đã trải qua thật dài năm cái thế kỷ, trong lòng bất ổn tự như một tù nhân đang chờ đợi phán quyết, sống qua một ngày bằng cả một năm.
“Đổng Thiếu Phong đâu?”
“Thiếu phong không có ở đây.” Tôi nơm nớp lo sợ mà trả lời.
“Hắn rất bận sao? Bận đến nỗi ngay cả cuối tuần cũng không có thời gian bồi ngươi?” Ngữ khí hoàn toàn lạnh băng, cảm giác sợ hãi của tôi tăng nhanh bất ngờ.
“Thiếu Phong đến New York để làm việc, ba tháng mới trở về một lần.” Thuận miệng một câu nói dối, chỉ hy vọng có thể giữ được cái mạng nhỏ của Thiếu Phong.
“Là. Sao?” Từng một chữ cứ thế mà phun ra, tôi thật trì độn cho đến lúc này mới ngửi thấy sự tức giận của mẹ so với tôi tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.
“Được! Ta. Liền. Ở. Đây. Chờ. Hắn. Ba. Tháng.”
“Cái gì?! Nhưng mà mẹ……” Tôi lấy hết can đảm giãy giụa, vùng vẫy giữa ý đồ của ông. Ai ngờ mẹ hung hăng trừng mắt liền đem lời nói kế tiếp của tôi tất cả đều bức trở về bụng.
“Ngươi. Không. Hoan. Nghênh. Ta?”
“Như thế nào lại không hoan nghênh người? Con cao hứng còn không kịp……” Chỉ cần Thiếu Phong ngoan ngoãn chịu hợp tác……
“Trước. Không. Đề. Cập. Tới. Vấn. Đề. Này. Tiểu. Hỗn. Đản. Ta. Liền. Nói. Đến. Trọng. Điểm! Bằng hữu của ta nói cho ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tinh-chi-tu/1321829/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.