Những tia nắng đầu tiên dần đổ xuống, tán cây ướt đẫm sương đêm qua dần dần được hong ấm trở lại.
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ thủy tinh lọt vào căn phòng, pha tạp trên người cô gái nhỏ nhắn, cả người cô gái phút chốc giống như đắm chìm trong ánh nắng buổi ban mai, đem đến cho người ta cảm giác cực kỳ ấm áp.
Áo dệt len màu trắng ngà, cổ áo hơi lớn, nghiêng sang một bên, lộ ra bả vai và xương quai xanh phía bên kia. Hạ Nhi nằm xoay người, mơ hồ nhìn thấy một cái bóng đứng thẳng giữa căn phòng, cô khẽ động một chút rồi ngồi bật dậy!
Mẹ ơi, có quỷ!
Thất Thúc đứng giữa phòng chớp chớp con ngươi sáng lấp lánh, cúi người lễ độ chào hỏi cô:
"Tiểu thư! Chào buổi sáng! Đã đến giờ dùng bữa rồi!"
Hạ Nhi nhìn Thất Thúc cười đến sáng lạng, mí mắt khẽ giật giật mấy cái.
Trong đầu chạy qua một mớ hỗn độn, Hạ Nhi nhướng mày, trong đôi mắt hổ phách dường như có sương mù tràn ngập, cô nghiến răng, hất mạnh mảnh chăn bông trên người.
Thất Thúc hốt hoảng đến suýt chút nữa thì không thở được, vội vàng gọi:
"Tiểu thư.."
"Dung Lạc đâu?" Hạ Nhi hằn học quát.
Khóe miệng Thất Thúc hơi co giật:
"Chủ nhân... Chủ nhân đang ở..."
Còn chưa nói hết câu, Thất Thúc nhìn thấy Hạ Nhi hùng hổ doạ người xông ra khỏi phòng, khí thế như sắp đi hỏi tội.
Hạ Nhi không thèm để ý đến Thất Thúc, một bộ dạng tức điên người hướng đến căn phòng cuối dãy hành lang.
Nơi lối hành lang được xây dựng và bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/485019/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.