Lương Hạ hạ tầm mắt, khẽ thở dài, bàn tay đưa tới vỗ vỗ bàn tay cô gái nhỏ đang nắm chặt.
Hạ Nhi biết Lương Hạ đang cố dùng sức sống của mình để tiếp lửa cho cô.
Trong hoàn cảnh thế này, có một nguồn nhiệt huyết cổ vũ động viên mình thật tốt, có thể không tràn đầy như trước đây nhưng tệ nhất nó cũng khiến con người ta có thêm mạnh mẽ để vượt qua mọi chuyện.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, dịu giọng nói:
"Cậu đừng lo, tớ sẽ tìm cách đưa cả hai chúng ta rời khỏi nơi này. Cũng vì lo cho tớ mà cậu mới tới đây. Chịu chung cảnh bị giam cầm cùng với tớ, thật uỷ khuất cho cậu rồi."
"Hạ Nhi! Tớ ở đây là tự nguyện. Tớ còn phải cảm tạ ông trời vì đêm đó cậu không xảy ra chuyện. Nếu cậu mà có mệnh hệ gì.. tớ thật sự cũng không còn mặt mũi nào để sống. Chuyện của Bối Lạc, một phần cũng là tại tớ hồ đồ..."
Giọng Lương Hạ nhẹ nhàng vang lên, theo tiếng nói lại thêm một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo đưa qua, vuốt lên gò má Hạ Nhi.
Hạ Nhi cười khẽ, lắc đầu nói:
"Không phải lỗi của cậu. Chính cậu cũng không biết Bối Lạc có tâm tư gì. Cô ta giấu sâu như vậy, cậu lại rất đơn thuần thiện lương. Mắc bẫy cũng là do chúng ta quá tin người..."
Lương Hạ cụp nhẹ mắt.
Hạ Nhi vỗ tay trấn an, miệng cố mỉm cười mà xoa nhẹ:
"Đừng mãi tự trách mình như vậy. Hiện giờ tớ cần phải tìm cách làm cho Dung Lạc thả lỏng cảnh giác với tớ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/485014/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.