Khương Gia.
Mây đen giăng kín, bóng trăng khuyết bị che mất một nửa. Một vài ánh sao le lói cố gắng ló dạng nhưng đến cuối cũng chịu thua mà khuất mình bởi những đám mây dày đặc.
Vu Mẫn cho người cưỡng chế đem Khương Ngọc từ Du gia trở về.
Khương gia hiện tại như thể đang bị mây đen phủ kín, u ám, nặng nề vô cùng.
Khương Ngọc bị cưỡng chế ngồi yên trên sofa đến cử động ngón tay cũng chẳng được. Dù là không rõ chuyện gì, nhưng từ tận sâu trong lòng luôn có linh cảm rằng mọi sự việc đang diễn ra theo chiều hướng rất tồi tệ và không thể kiểm soát.
Đám người Vu Mẫn đem đến Du gia một chút cũng không hề tầm thường, mặc kệ mọi sự kêu gào và phản kháng của Khương Ngọc, gần như dùng bạo lực và sức mạnh để ép buộc Khương Ngọc phải phục tùng mệnh lệnh của Vu Mẫn.
Vu Mẫn bước đến, bàn tay tao nhã nhẹ nhàng vươn ra lấy chiếc áo choàng lông mà nữ hầu mang tới, tao nhã khoác lên vai, bước chân chậm rãi đi đến bên ghế sofa ngồi xuống, động tác nho nhã bình thản, giống như mình là người ngoài cuộc vậy.
Nhìn Khương Ngọc đang bị ép chặt trên chiếc ghế sofa đối diện, Vu Mẫn bình thản mở miệng:
"Con nghĩ mình có thể đem người đi cứu Lương Hạ sao? Ta không cho phép."
Khương Ngọc nhìn người phụ nữ trước mặt.
Vu Mẫn là một người phụ nữ rất đẹp, đôi mắt có thể hấp dẫn người khác, bề ngoài vẫn còn rất trẻ, da dẻ căng mịn, trắng trẻo, mái tóc dài cuộn xoăn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484994/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.