Vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy nữ nhân phong tao đến cực điểm, diễm lệ đến chói mắt.
Thanh nhã lạnh nhạt, phong lưu tự phụ.
Vẫn là gương mặt tuyệt đại giai nhân ấy, nhưng quanh người dường như bị bóng tối mơ hồ quấn lấy, như thủy triều dâng trào, nhấn chìm toàn thân xuống tận đáy biển sâu lạnh buốt vô tận.
Lương Hạ chỉ cảm thấy hít thở khó khăn, trước mắt bỗng biến thành màu đen, cả cơ thể cũng đờ ra một lúc, rồi cô nuốt nước bọt, bắt đầu cử động đôi chân.
Cô là nghe nhầm sao?
"Tại sao em lại ở đây?"
Giọng nói giễu cợt lạnh buốt lại vang lên, khiến cảm giác chật vật vừa mới lắng xuống khi nãy của Lương Hạ lại nổi lên.
Cô hơi phẫn nộ trừng mắt nhìn Khương Ngọc:
"Liên quan gì tới chị?"
Khương Ngọc mắt lạnh nhìn cô.
Lương Hạ có chút sợ hãi ánh mắt đó, nhìn có vẻ bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng mang lại cho người ta thứ cảm giác không hề dễ chịu, giống như chỉ một khoảnh khắc sau sẽ bị sự hắc ám nuốt gọn cô.
Tim Lương Hạ đập thình thịch, cố gắng di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, cảm giác đó mới vơi bớt đi.
Xung quanh thân thể Khương Ngọc lúc này như có thêm một lớp sương lạnh, vẻ lười biếng trên khuôn mặt đã không còn từ lâu, chỉ còn lại sự âm trầm:
"Em quen biết với Tử Tương từ bao giờ?"
Đôi mắt Khương Ngọc như chiếc giếng sâu hun hút, vô cùng âm u lạnh lẽo, nhìn như một mặt hồ tĩnh lặng, giọng nói cũng giống như nước hồ không một gợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484968/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.