Ngoài cửa kính xe, hoàng hôn đã buông xuống. Một ngọn đèn từ bên ngoài hắt vào trong xe, xen lẫn tia sáng cuối cùng của chiều tà, sau đó, dần dần trở nên rực rỡ lấp lánh.
Khương Tình ngồi ở vị trí tay lái, vẫn đang lái xe một cách vững vàng, bàn tay trắng nõn thon thả nắm chặt vô lăng vừa hờ hững lại vừa như siết chặt.
Trong xe rất yên lặng, cho tới khi Hạ Nhi lên tiếng mới phá vỡ cái yên lặng chết chóc này.
"Cậu có chuyện gì sao?"
Lương Hạ vốn đang ngẩn người lập tức giật cả mình.
Ngay sau đó, dường như ý thức được phản ứng của mình có hơi mãnh liệt, Lương Hạ điều chỉnh lại tâm trạng:
"Không! Tớ... tớ không sao."
Lương Hạ nhìn cô, nụ cười trên môi lại rạng rỡ như ánh mặt trời.
Trong lòng Hạ Nhi dâng lên một cảm giác khác thường, rất khẽ khàng và biến mất cũng rất nhanh.
Cô chính là cảm thấy, nụ cười lần này của Lương Hạ có chút qua quýt.
"Lương Hạ! Đừng có giấu tớ."
Lời Hạ Nhi vừa dứt, không khí bên trong xe liền yên ắng trở lại, tiếng cười của Lương Hạ cũng vụt tắt, nơi đây dường như đến cả thời gian cũng đóng băng.
Lương Hạ cúi đầu, một lúc sau mới bật ra một thanh âm bé xíu từ trong cổ họng:
"Khương Ngọc... có lẽ đang đợi tớ ở Lương gia."
Lời vừa dứt, Hạ Nhi trông thấy khóe mắt Lương Hạ ươn ướt, cô nhất thời mềm lòng, bèn tiến lên, vuốt nhẹ đôi mày của Lương Hạ:
"Giải quyết mọi chuyện theo cách của cậu. Cậu cảm thấy điều đó đúng, thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484944/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.