Sau khi rời khỏi cửa hàng thời trang đó, Hạ Nhi gần như vùi mặt vào trong cổ áo, hít hà dù là một chút hơi ấm trên người, chỉ để hở ra ngoài độc hai con mắt, nhìn Lương Hạ đi bên cạnh mà càu nhàu:
"Ở đây mở máy lạnh kiểu này là muốn ướp xác sao? Lạnh chết tớ rồi."
Lương Hạ nghe liền bật cười khanh khách.
An Tranh thấy khuôn mặt Hạ Nhi vùi sâu vào trong cổ áo như con đà điểu liền đưa tay lên cởi áo dạ của mình ra khoác lên người cô.
Hạ Nhi cảm thấy hơi kỳ lạ, đang định nói không cần đâu thì An Tranh đã lên tiếng trước:
"Khoác vào."
Dứt lời liền khép chặt áo vào cho cô, An Tranh thấp giọng nói tiếp:
"Em có thể đừng bài xích tôi nữa được không?"
Hạ Nhi nhất thời ngơ ngẩn, phải mất rất nhiều sức cô mới hoàn hồn lại, hành động cũng như cách nói chuyện của An Tranh hiện tại khiến cô hơi khó hiểu và nghi hoặc.
"Tôi không sao thật mà." Hạ Nhi nói bằng ngữ khí không nóng không lạnh, rồi cô đảo con ngươi, ra hiệu nhìn về phía Lương Hạ: "So với tớ thì Lương Hạ đáng lo hơn đấy."
Khóe môi Lương Hạ đứng đối điện hơi cứng đờ lại.
Một lúc lâu sau mới hỏi:
"An Tranh quan tâm cậu, sao cậu cứ đẩy sang cho tớ thế? Tớ đâu có thấy lạnh."
Hạ Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm để tâm tới nữa.
Lương Hạ liếc nhìn cô rồi cắn cắn môi, sau đó quay sang An Tranh, nụ cười đã quay trở lại trên khuôn mặt:
"Cậu đừng để ý."
An Tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484941/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.