Mùi máu tươi từ trên người Khương Tình hoà lẫn cùng mùi hương như lan như sương thanh thanh nhã nhã, Hạ Nhi vươn tay bắt lấy bàn tay đang che lấy đôi mắt mình, đưa lên mặt cọ cọ rất khẽ, chỉ thấy lòng bàn tay Khương Tình nóng ran, còn hơi run, cô ngước mắt lên, vẻ mặt toàn là thương tiếc, là đau lòng.
Khương Tình thấy sắc mặt và trạng thái của cô có chút bất thường, biết là cô để ý đến vết thương trên người mình, cũng không giống như cố tình giấu giếm vết thương, chỉ cười cười nhìn cô, không nói lời nào.
Hạ Nhi nhìn khóe miệng Khương Tình vốn hơi mím lại giờ khẽ cong lên, rất khẽ, gần như là không thể nhận thấy, vẻ lười biếng trên khuôn mặt rất rõ rệt, như đang cười, nhưng trên mặt không hề có bất kỳ biểu cảm nào chứng minh rằng đang cười.
Gió mát bốn phía xung quanh chầm chậm chuyển động, xuyên qua mái tóc đen dài của Khương Tình, trong không khí dường như cũng đã nhuốm đầy sự biếng nhác đó.
Nhìn thấy nụ cười rất khẽ ấy, tuy trong bụng Hạ Nhi vừa giận vừa sốt ruột nhưng vẫn kiên nhẫn nói một cách nhẹ nhàng:
"Khương Ẩn để cho Lam Tinh và Lam Thất giải quyết."
Dứt lời, cô chỉ ngón tay lên người Khương Tình, gằn giọng:
"Vết thương này, xử lý nó trước đi."
Biết Hạ Nhi trong nháy mắt đã vô thức buông bỏ sự oán hận với mình, Khương Tình nhìn cô một hồi lâu, môi mỏng cong lên rõ hơn, nhưng không nhúc nhích.
Sân vườn im lặng, hai người đều không nói gì, một loại không khí tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484917/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.