Sau khi Khương Tình rời khỏi phòng, Hạ Nhi sức cùng lực kiệt nằm gục trên giường, rất lâu sau mới bình thường trở lại.
Hoàn toàn không muốn động.
Mệt mỏi quá đi.
Vầng trăng cong cong dẫn theo vô vàn ngôi sao soi sáng cả bầu trời, kiêu ngạo chiếu xuống những ánh sáng rực rỡ len lỏi qua khung cửa sổ.
Ngoài phòng khách, Bối Lạc rót một ly rượu.
Khương Tình dựa người vào sofa, đôi mắt nâu sẫm hơi rũ xuống, che đi đôi con ngươi thâm trầm sâu lắng.
Bối Lạc đưa ly rượu cho Khương Tình, nữ nhân tao nhã lãnh đạm cong nhẹ khoé môi tinh mỹ, vươn tay ra nhận lấy.
Khương Tình nhướng mày, đưa ly rượu lên môi nhấp từng chút, từng chút rượu, hơi rượu từ từ lan tỏa trong lồng ngực.
"Tình.. vì Hạ Nhi mà chuẩn bị nhiều như vậy, liệu cô ấy có muốn tiếp nhận không?"
Bối Lạc nhẹ giọng hỏi, ngồi xuống ghế sô pha đối diện Khương Tình.
"Sẽ không."
Giọng Khương Tình khàn khàn, yên ả đến mức không dậy nổi một gợn sóng trên mặt nước.
Bối Lạc thở dài, thấp giọng:
"Vậy sao còn làm chứ?"
Khương Tình lại đưa ly rượu lên môi, ôn nhuận cười khẽ:
"Vì cô ấy xứng đáng. Bối Lạc."
Bối Lạc có chút đau lòng, cô nhận ra bây giờ hình như Khương Tình đã cười trở lại, hơn nữa muốn cười là cười không giấu giếm. Không như ba năm qua, tuy rằng vẫn là nụ cười khẽ ấy, nhưng trong nụ cười luôn giấu thứ gì đó không rõ ràng, không thoải mái, có chút kiềm chế, đè nén và ngột ngạt.
"Cô ấy hơi gầy." Khương Tình đột ngột mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484903/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.