Hoàng hôn dần biến mất, từ ô cửa sát sàn xuyên qua phòng khách là một độ cao đủ để nhìn thấy nhà nhà lên đèn cách đó không xa.
Hạ Nhi thay một chiếc váy ngủ sạch sẽ, ngồi dưới sàn nhà, tựa vào cửa sổ.
Gió đã tĩnh lặng, mưa ngoài cửa sổ cũng đã ngừng, chỉ còn tiếng lá vẫn xào xạc.
Hạ Nhi ngồi trước khung cửa sổ nghe tiếng chuông gió bé nhỏ đinh đang, ngửi mùi hương hoa lan thanh thanh bên ngoài ban công thổi tới.
Bối Lạc có vẻ rất yêu thích hoa lan, ngoài ban công trồng rất nhiều hoa lan đủ màu sắc.
Hương hoa nhàn nhạt ấy gợi cho cô nhớ đến một mùi hương rất thanh nhã lại cao quý — mùi hương trên người Khương Tình.
Đôi khi ghi nhớ một mùi hương, chính là ghi nhớ kỹ một con người.
Bối Lạc từng yêu sâm đậm Khương Tình, có lẽ vì vậy mà trồng rất nhiều hoa lan, sau ba năm qua đã thành thói quen khó có thể xoá bỏ.
Hạ Nhi bật cười, cô cứ nghĩ mình đến đây có thể vơi bớt đi nỗi nhớ về nữ nhân kia, nhưng nỗi nhớ ấy khi đến đây lại càng bùng lên như đang tước đoạt sinh mạng cô, còn dằn vặt hơn cả sự tuyệt tình mà cô đã gìn giữ ba năm qua.
Mái tóc nâu dài bị gió thổi bay, khiến cả gương mặt của cô càng thêm nhợt nhạt.
Đôi mắt hổ phách xinh đẹp mơ mơ màng màng, chiếc váy ngủ màu trắng bằng lụa trên người lại càng khiêu gợi từng đường nét trên cơ thể, một cảm giác ma mị, yếu đuối như liễu rũ, nhu nhu nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484901/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.