Hạ Nhi tức giận nhưng quyết tâm không để lộ ra cảm xúc, ngữ khí cực kỳ khẽ nhưng vô cùng nặng nề:
"Tôi và cô chia tay rồi."
Khương Tình một tay chặn cửa, nheo mắt lại:
"Em nói gì?"
Hạ Nhi vẫn đè tay lên cánh cửa, nghiêm túc gằn mạnh từng câu từng chữ:
"Duyên phận của chúng ta hết rồi. Cô buông tha cho tôi đi."
"Em có biết..." Khương Tình nói xong nửa câu này thì trầm mặc một lúc mới nói tiếp: "Em nói như vậy khiến trái tim tôi rất đau không?"
Hạ Nhi nghiến răng, đáp lại hờ hững:
"Vậy cô biết những gì cô làm cũng khiến tôi rất đau không?"
Khương Tình sững người.
Ánh đèn êm dịu giống như một dòng chảy màu vàng ấm áp chạy dọc trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Khương Tình, làn da trắng nõn trong suốt, tinh khiết không nhiễm một chút bụi trần, đôi đồng tử lúc này dưới ánh sáng vàng ấm áp từ nhạt chuyển sang nâu đậm thâm thuý, biểu cảm không nói được là buồn hay vui, vẻ mặt phức tạp mà không nhìn ra được nguyên cớ.
"Tôi biết. Vì thế tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của mình với em. Tôi dùng cả đời để đền bù cho em không được sao?"
Xung quanh Hạ Nhi như bị thiêu đốt bởi những lời nói này.
Cô cắn răng, trong lòng liên tục tự nhủ:
Tất cả là dối trá, là lừa cô, đều là đang gạt cô mà thôi.
Cô liều mạng đưa tay muốn gỡ tay Khương Tình ra khỏi cánh cửa, nhưng vừa chạm làn da ôn nhuận ấy, cô như bị làm bỏng.
Không đẩy nổi.
Hạ Nhi có chút tức giận, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484896/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.