Hạ Nhi trở về nước S rất lặng lẽ, nhưng vẫn báo tin cho một người biết về sự trở lại của cô.
Hai người hẹn nhau vào buổi chiều.
Bên ngoài cửa là cơn mưa nhỏ rả rích đã ngưng lại, bầu trời xanh ngắt như được lọc rửa vậy. Nhiệt độ sau thu trở nên ôn hòa hơn nhiều, ánh nắng cũng không còn gay gắt và chói mắt nữa.
Trên đường, người đi bộ chỉ có lác đác vài bóng hình vội vã lướt qua rồi nhanh chóng ẩn khuất sau những bóng cây và bến xe.
Trong một quán nhỏ không bật điều hòa, mùi cafe chưa bị bay đi hết, hương thơm nồng đậm thấm vào tim phổi.
Hạ Nhi biếng nhác ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, quanh thân cũng giống như có một tầng ánh sáng dịu dàng lưu động, mộng ảo lại duy mỹ, an tĩnh đợi.
Bối Lạc vừa đến đã nhìn thấy nữ nhân tuyệt diễm dưới ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu qua khung cửa, chiếc váy trắng như tuyết, uyển chuyển nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sự lạnh nhạt thản nhiên.
Bất cứ lúc nào nhìn thấy Hạ Nhi, Bối Lạc đều trông thấy cô có bộ dáng như không quan tâm gì cả, thế nhưng bản thân Bối Lạc biết, Hạ Nhi tâm tư tinh xảo, dám nghĩ dám làm, cũng là một nữ nhân có tâm địa thuần khiết nhất trên đời.
Bối Lạc lại không kìm lòng được thở dài, tay nắm chặt lại, trên mặt nở nụ cười như hoa tươi mùa xuân đi tới đối diện Hạ Nhi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Một người tuyệt sắc như bước ra từ trong tranh, tôn quý kiều diễm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484892/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.